Đại Kiếp Chủ

Chương 306: Ngũ đại tiên môn, vô cùng chính nghĩa! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc ban ngày, nàng ra sức tiến cử Phương Nguyên cho danh hiệu chân truyền đệ nhất, nhưng đến tối lại không hề giấu diếm các việc mà hắn đã làm.

"Tên này thật to gan!"

Hồng Đan trưởng lão là người đầu tiên không kiềm chế được, vỗ mạnh xuống bàn: "Vì tính mạng của đệ tử Thanh Dương Tông bọn chúng, mà dám mặc kệ tính mạng của các đệ tử của tứ đại tiên môn chúng ta sao? Không ngờ Thanh Dương Tông này lại dạy dỗ ra được một vị đồ đệ chân truyền vô tâm vô tính như thế..."

Những đệ tử khác thấy Hồng Đan trưởng lão nổi giận, sắc mặt đều hơi sợ hãi.

Hiện giờ họ đều biết đệ tử nhập thất Lữ Tâm Dao của Hồng Đan trưởng lão đã biến mất sau khi hồ Ma Tức gặp đại biến, sống không thấy người, chết không thấy xác, nhưng khả năng cao là gặp phải chuyện xấu số rồi. Hơn nữa lúc chúng đệ tử nhìn thấy nàng ta, thì nàng ta vẫn đang ở bên cạnh Viên Nhai đọa hóa. Việc này khiến trong lòng Hồng Đan trưởng lão vốn đã ảo não không sao trút ra được, nay lại nghe được chuyện này, ai biết bà ta có nổi khùng lên rồi đến gây khó dễ cho đệ tử Thanh Dương Tông hay không?

"Ý của Hồng Đan sư muội là..."

Có vị trưởng lão cười khổ, nhìn sang Hồng Đan trưởng lão.

Hồng Đan trưởng lão sầm mặt lại, quát lên: "Việc này không thể bỏ qua được, phải nói rõ ràng với Thanh Dương Tông!"

"Ha ha, ngươi nói gì vậy?"

Nhưng đúng lúc ấy, cốc chủ Văn Hương Chân Nhân của Bách Hoa Cốc chợt lên tiếng cười nói: "Hai đệ tử Thanh Dương Tông có thể làm ra chuyện tày trời như thế, đương nhiên là gan cũng rất lớn, và đủ thông minh. Trên tay chúng ta cũng đâu có chứng cứ chứng minh là họ đã làm... Mà quan trọng hơn là, Bát Hoang Vân Đài bị họ phá hủy vốn cũng đã có người động tay động chân vào. Nguyên nhân cụ thể còn chưa biết rõ, nhưng quá nửa là có chuyện bí mật. Tiên minh đã đồng ý đi thăm dò, chúng ta cũng chỉ có thể chờ mà thôi. Lẽ nào ngươi còn muốn vượt quyền tiên minh, tự mình đi tra việc này?"

Hồng Đan trưởng lão nghe vậy, nhất thời ngây ra: "Văn Hương cốc chủ, ý của ngài là gì?"

Văn Hương Chân Nhân lắc đầu, nói: "Đệ tử Thanh Dương Tông gặp nạn, đến cầu viện Bách Hoa Cốc, nhưng kết quả vì đệ tử Bách Hoa Cốc chúng ta không muốn mạo hiểm, định sẽ khoanh tay đứng nhìn, nên mới ép người ta cho nổ Bát Hoang Vân Đài. Đến khi hết đường lui buộc phải chạy đến Thanh Dương Tông cứu viện... Ngươi nghĩ xem, một khi nói ra chân tướng này, chúng ta có đẹp mặt không?"

Tất cả trưởng lão của Bách Hoa Cốc và đám chân truyền Tiêu Phục Linh đều giật mình.

Mọi người đều nghe ra ý bên ngoài lời nói của Văn Hương Chân Nhân...

"Cho nên, việc này cũng phải bỏ qua thôi..."

Văn Hương Chân Nhân khẽ thở dài, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Mấy đứa Phục Linh không làm gì sai, nhưng nếu đã là cứu viện thì khi nói với bên ngoài, chỉ bảo là đệ tử Bách Hoa Cốc ta nghe nói đồng đạo Thanh Dương Tông gặp nạn, chủ động phá hủy Bát Hoang Vân Đài, lấy ý đập nổi dìm thuyền, cùng tiến cùng lùi với đệ tử Thanh Dương Tông, không liên quan gì đến người bên ngoài hết!"

"Việc này..." Mọi người đều sững sờ, hồi lâu không nói nên lời.

Một lát sau, mấy vị trưởng lão nặng nề gật đầu, đáp: "Không sai, đây mới là sự thật!"

"Nhưng mà..."

Chỉ có Hồng Đan trưởng lão là không phục: "Chuyện này chỉ tính như thế thôi sao?"

Văn Hương Chân Nhân thản nhiên nói: "Vậy thì còn phải xem Thanh Dương Tông có thái độ thế nào!"

Không riêng gì Bách Hoa Cốc đang trao đổi về vấn đề này, mà các đại tiên môn khác cũng giống như vậy.

Hơn nữa kết quả sau khi thảo luận của họ khá là nhất trí...

Ở bên Thanh Dương Tông, đám người Vân trưởng lão, Cổ mặc trưởng lão cũng đang bàn bạc giống vậy. Nhưng vừa nói mấy câu, Vân trưởng lão đã sai người đi thu xếp lễ vật hậu hĩ, chuẩn bị thật nhiều tài nguyên, để ngày mai sẽ đưa đến tặng cho tứ đại tiên môn. Mạnh Hoàn Chân, chân truyền của Long Ngâm Phong đang nói chuyện với mấy vị trưởng lão có phần không hiểu lắm: "Mấy đại tiên môn kia đều không có chứng cứ xác thực, chúng ta đâu cần bồi thường chứ?"

Vân trưởng lão lắc đầu cười nói: "Ai nói đây là bồi thường?"

Thở dài một hơi, ông đứng lên nói: "Chuyện lần này rõ ràng là đệ tử Thanh Dương Tông chúng ta gặp phải biến cố, chạy đến chỗ tứ đại tiên môn cầu viện. Mà tứ đại tiên môn đều vô cùng trọng nghĩa, để tỏ lòng quyết tâm đã tự hủy đường lui của mình, đến tập hợp với các ngươi. Ngũ đại tiên môn đồng tâm hiệp lực mới trải qua được một phen gian nan, chống đỡ được đại kiếp nạn này. Tuy trong đó cũng có chút may mắn, nhưng nhiều hơn cả chính là lòng căm thù giặc của tất cả các đệ tử tiên môn. Chúng ta chuẩn bị phần đại lễ này, không phải là bồi thường, mà là cảm tạ hành động hiệp nghĩa của các đệ tử tiên môn!"

Mạnh Hoàn Chân nghe vậy thì ngây người, một lúc sau mới khom người nói: "Đệ tử đã rõ!"

Cổ Mặc trưởng lão cũng cười khổ nói: "Kể từ đây, có lẽ danh tiếng của ngũ đại tiên môn Việt Quốc sẽ vang xa vạn dặm!"

Vân trưởng lão cũng nói: "Vốn là chuyện tốt của tất cả mọi người, danh tiếng vang xa thì đã sao?"

Dứt lời, ông quay sang dặn dò Mạnh Hoàn Chân: "Đi nói với Phương Nguyên như thế, bảo hắn chuẩn bị cho tốt. Ngày mai trong đại hội thăng tiên, tứ đại tiên môn chắc chắn sẽ ban tặng cho hắn danh hiệu chân truyền đệ nhất. Đó cũng là thứ hắn nên nhận được, bảo hắn gánh vác thanh danh này cho tốt!"

"Vâng, đệ tử đi ngay ạ!"

Mạnh Hoàn Chân nghe xong, cũng vui mừng đáp một tiếng rồi nhận lệnh ra ngoài.

Cổ Mặc trưởng lão đợi Mạnh Hoàn Chân đi khỏi, mới nói: "Phương Nguyên tuổi còn quá trẻ, hà tất phải cho hắn cái hư danh này?"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️