"Ngươi nói gì?"
Trong tiếng hoan hô vang dội, một câu nói này của chân truyền Thượng Thanh Sơn bỗng nhiến các trưởng lão sửng sốt.
Mai Đại Chí mặt không đổi sắc, vẫn tiếp tục nói: "Chư vị trưởng lão xin hãy nghe đệ tử nói hết. Lúc trước ở trong hồ Ma Tức, đệ tử từng gặp phải một con ma vật vô cùng mạnh mẽ, hung ác và điên cuồng. Điều đáng sợ hơn là, chân truyền của ngũ đại tiên môn đều xuất hiện, nhưng không ai giết được nó, suýt nữa thì khiến chúng đệ tử bị diệt toàn quân. Đúng lúc ấy, chúng đệ tử bèn đưa ra một giao ước, nếu người nào có thể giết chết được con ma ưng đó, thì chúng đệ tử sẽ cam tâm tôn hắn lên làm chân truyền đứng đầu các môn đệ của ngũ đại tiên môn. Sau đó vào lúc nguy cấp, sư đệ Phương Nguyên của Thanh Dương Tông đã dùng một kiếm vọt thẳng lên trời chém chết ma ưng..."
Y kể lại chuyện lúc trước, sau đó trầm giọng nói: "Nhờ trận chiến đó, đệ tử tâm phục khẩu phục, tự nguyện tôn sư đệ Phương Nguyên lên làm chân truyền đứng đầu môn đệ ngũ đại tiên môn. Việc này nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng nó chính là ván cược sinh tử, cho nên mong rằng các vị trưởng lão tán thành cho..."
"Không sai, đệ tử cũng có ý đó!"
"Trong lòng chúng đệ tử thầm đánh cược một ván, nhưng lại nguyện cược thua!"
Nghe lời Mai Đại Chí nói, Tiêu Phục Linh của Bách Hoa Cốc và mấy chân truyền khác cũng đứng dậy.
"Cái gì?"
"Danh hiệu chân truyền đệ nhất môn đệ ngũ đại tiên môn?"
Mấy trưởng lão của các đại tiên môn nghe thấy vậy, hơi ngây ra, vẻ mặt có chút phức tạp.
Mà mấy vị trưởng lão của Thanh Dương Tông lại liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên vẻ vui mừng.
Với địa vị của họ, đương nhiên là chẳng để danh dự của một đệ tử chân truyền vào mắt, nhưng điều mấu chốt là, họ cũng biết danh hiệu chân truyền đệ nhất này thực sự rất khó để nhận được. Đám đệ tử hậu bối của giới tu hành, ai nấy đều là người xuất sắc nhất được tuyển chọn ra từ trong đông đảo chúng sinh, đều là những người tâm cao khí ngạo, phải khó khăn thế nào mới xuất hiện được một người có thể dùng tài năng để trấn áp quần hùng? Nói lùi lại một chút, cho dù xuất hiện, thì các đại tiên môn khác cũng không thừa nhận, nếu không chẳng phải là tự nhiên dát vàng lên mặt người khác sao?
Hiện giờ có một vài đại đệ tử chân truyền giống hệt như bảo bối trong ngũ đại tiên môn, đều là những người đang đứng ở vị trí có một không hai. Nhưng dù là thế vẫn chưa từng có người nào nhận được danh hiệu đó, thậm chí ngay cả đến gần cũng không. Bởi vì nếu ngươi nói mình là người đứng đầu, thì ai có thể chứng minh? Chẳng lẽ định dùng đấu pháp để quyết định? Nhưng các đại chân truyền đều có bản lĩnh của riêng mình, luận bàn bình thường khó có thể phân cao thấp. Nếu thật sự muốn phân thắng bại, sợ rằng phải liều mạng thì mới làm được. Nhưng tiên môn nào nỡ?
Đây cũng chính là chỗ khiến các trưởng lão của ngũ đại tiên môn sửng sốt. Hiện giờ tất cả các chân truyền của ngũ đại tiên môn đều muốn đề cử đệ tử Thanh Dương Tông này?
Đối với trưởng lão của các đại tiên môn khác mà nói, đương nhiên đây là việc mà họ không muốn nhìn thấy.
Có điều thấy đệ tử chân truyền, môn hạ của nhà mình, thậm chí cả các đệ tử tiên môn khác đều tỏ ra vô cùng nghiêm túc, họ lại không tiện từ chối.
Nếu đồng ý thì tự dưng lại để đệ tử Thanh Dương Tông được hời. Mà không đồng ý thì sợ rằng đệ tử tiên môn nhà mình sẽ cảm thấy hụt hẫng.
Bởi vậy, việc họ chấp thuận dường như chẳng đáng giá là bao.
Lúc này, trưởng lão và tông chủ của Thanh Dương Tông vẫn giữ nguyên sự im lặng, không vội vã lên tiếng.
Phương Nguyên vốn đã lập được đại công, lại còn nhận được một danh hiệu như thế, đương nhiên là họ vô cùng vui mừng rồi.
"Việc này chúng ta sẽ xem xét, nhưng trước mắt các ngươi cứ nghỉ ngơi một hôm đi. Đợi ngày mai cùng tham gia tiên yến!"
Qua một lúc lâu, một vị trưởng lão của Thượng Thanh Sơn khẽ gật đầu đáp.
Không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, rõ ràng là họ còn muốn cân nhắc cẩn thận một phen.
"Đệ tử tuân lệnh!"
Các vị chân truyền khác đều đồng ý, lùi về phía đoàn người bên dưới.
Nhưng lúc quay lại, họ đều vô tình cố ý liếc nhìn Phương Nguyên một cái. Những ánh nhìn đó dường như đang muốn nói cho Phương Nguyên biết, họ đều vô cùng nghiêm túc với ván cược lúc trước, hiện giờ cũng đã nói hết ra trước mặt các trưởng lão rồi. Và cũng để chứng minh một điều, tuy lời hứa hẹn đó là để ban danh hiệu chân truyền đệ nhất môn đệ ngũ đại tiên môn cho Phương Nguyên, nhưng cũng khẳng định sự kiêu ngạo của chính họ.
Các đệ tử tiên môn quả thực đều cần phải đi nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng các trưởng lão thì đã được định trước là nghỉ ngơi không nổi.
Tuy thí luyện hồ Ma Tức đã kết thúc, nhưng rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì thì họ vẫn còn phải đi làm rõ một phen.
"Cái gì?"
"Đệ tử Thanh Dương Tông cho nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta?"
Ban đêm, sau khi chúng đệ tử kể lại cặn kẽ mọi việc xảy ra trong hồ Ma Tức cho ngũ đại tiên môn nghe, điều khiến người ta kiếp sợ nhất đương nhiên chính là chuyện đó. Họ vốn còn đang hết sức chú ý đến Phương Nguyên bởi danh hiệu chân truyền đệ nhất kia, giờ lại nghe nói hắn dám làm ra chuyện tày trời như thế, trong lòng càng thêm dở khóc dở cười, thảo nào khi hồ Ma Tức bị phá hủy, lại phát hiện tất cả các đệ tử tiên môn đều ở cùng một chỗ...
Hóa ra là đệ tử Thanh Dương Tông kia dùng cách này để dồn họ vào cùng một chỗ!
"Không sai, tuy không có bằng chứng chưng minh, nhưng việc này là vô cùng chính xác. Cũng mong trưởng lão cho biết nên đưa ra quyết định thế nào."