Đại Kiếp Chủ

Chương 302: Trời mở ra rồi (4)

Chương Trước Chương Tiếp

Những người có kiến thức đều nghiêm sắc mặt, thấp giọng nói: "Sư huynh đã nhổ bỏ thứ ổn định hồ Ma Tức rồi!"

Không có thứ ổn định hồ Ma Tức, hắc ám ma tức sẽ tản đi khắp nơi, hồ Ma Tức cũng không còn tồn tại nữa!

Quả đúng như Phương Nguyên nói, hắn không nghĩ cách để ra ngoài, mà chỉ phá hủy hồ Ma Tức mà thôi...

...

"Lẽ nào... thật sự phải ép chết ta mới được sao?"

Tuần tra sứ tiên minh trợn mắt, hằm hằm nhìn trưởng lão Cổ Mặc của Thanh Dương Tông, đáy mắt dường như hiện lên cả sát khí. Nhưng lúc này ông ta không thể làm gì được họ, đành sốt ruột đi đi lại lại ngay tại chỗ, sau đó trong lòng bỗng nổi cáu, ông ta quát lên: "Ta đi! Đưa ta vào, dù bị hắc ám ma tức ăn mòn, ta cũng phải liều mạng cứu nha đầu kia... cứu các đệ tử tiên môn ra..."

Tất cả mọi người đều tái mét mặt mũi, không hiểu ý của tuần tra sứ là gì, ai nấy đều ngây ra nhìn ông ta!

Trong hồ Ma Tức chỉ là một đám đệ tử dưới trướng ngũ đại tiên môn của Việt Quốc, mới đến cảnh giới Luyện Khí, ngay cả Trúc Cơ cũng không có ai, có thể nói là kém cả hạt bụi trên góc áo của tuần tra sứ. Vậy mà ông ta lại cứ khăng khăng đòi vào trong hồ Ma Tức để cứu họ...

Đây quả là một người cao thượng!

Nhưng cho dù ông ta muốn đi thì những người khắc cũng không dám đưa ông ta vào chỗ chết!

Trong thời gian ngắn, bầu không khí tuyệt vọng bao trùm lên mọi người.

"Ôi..."

Trưởng lão Cổ Mặc cũng tràn đầy tuyệt vọng trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hồ Ma Tức.

"Ơ?" Vừa nhìn sang, ông lập tức ngây người.

"Sao thế, Cổ Mặc lão đệ, lẽ nào đệ có cách?"

Tuần tra sứ ôm một bụng lửa giận không thể trút ra, nghe thấy tiếng Cổ Mặc trưởng lão, vội vàng sửng sốt quay đầu sang.

Nhưng ông ta vừa nhìn theo ánh mắt của Cổ Mặc trưởng lão, cũng phải ngây dại.

Tất cả những người có mặt đều trợn tròn mắt nhìn về phía hồ Ma Tức...

Bình thường nhìn về hồ Ma Tức ở phía xa xa, có thể thấy được một hồ nước lớn sâu không thấy đáy, âm u tối tăm, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả ma tức bên trong, mặt nước không ngừng dao động sóng sánh. Nhưng lúc này nhìn lại, mọi người lại thấy một cảnh tượng kỳ dị, nước trong hồ như đang lan tràn ra ngoài, giống như nước sông đảo dòng, muốn chảy ngược về đầu nguồn...

"Đó là..."

Thấy cảnh tượng đó, từ trưởng lão các tiên môn cho đến nghi trượng, trận sư đều phải sửng sốt, trợn mắt há mồm.

"Ma tức đang chảy ngược..."

"Cấm chế trong hồ Ma Tức đã biến mất rồi..."

Rất nhanh, tất cả mọi người đều kinh hãi, có người không nhịn được muốn cưỡi mây bay tới kiểm tra, song bị giữ lại. Hiện giờ hắc ám ma tức đang lan ra tứ phía, chính là khoảng thời gian đáng sợ nhất. Nếu họ xông qua đấy, gặp phải sự tấn công của hắc ám ma tức, thậm chí còn bị nhiễm đan quang, trực tiếp đọa hóa thành ma. Lúc này tốt nhất là nên đứng đằng xa, yên lặng theo dõi diễn biến!

Theo luồng hắc ám ma tức đầu tiên lan tràn ra, càng ngày hắc ám ma tức càng dày đặc.

Từ xa nhìn lại giống như dưới đất đang có một ngọn núi lửa phun trào!

Từng mảng lớn hắc ám ma tức trào lên không trung, sau đó bị gió thổi đi bốn phương tám hướng. Bởi vì hắc ám ma tức quá nồng đậm, ngay cả mặt trời cũng bị che khuất, khiến cho đất trời tối sầm xuống. Có hắc ám ma tức thì trực tiếp tuôn ra bốn phía, không biết đến chỗ nào, có hắc ám ma tức lại ẩn nấp vào sườn núi quanh đó, nhanh chóng xuất hiện những tiếng gào rú hưng phấn của thú vật...

"Hắc ám ma tức tràn ra ngoài rồi..."

Có người không kiềm được run giọng kêu lên: "Sợ rằng trong thời gian ngắn, yêu ma trong Việt Quốc sẽ nhiều lên gấp mười mấy lần..."

"Dù sao vẫn có thể khống chế được..."

Có người nhìn theo phương hướng hắc ám ma tức trào ra: "Chẳng biết những đệ tử tiên môn kia..."

Họ cố gắng kiềm chế nỗi sốt ruột trong lòng, nhẫn nhịn đợi mấy canh giờ. Sau khi hắc ám ma tức trong hồ Ma Tức đã tràn ra gần hết, họ mới vội vàng cưỡi mây bay về phía đó. Hồ Ma Tức trước kia là nơi người sống chớ đến gần, thì nay đã khác, từng dãy núi hoang và thung lũng âm u đều hiện ra dưới ánh mặt trời, trông vừa nhợt nhạt vừa dữ tợn.

Các trưởng lão đều rất mạnh, thần thức chỉ cần khẽ động đậy là đã tra xét trong phạm vi hàng nghìn dặm...

Cũng chính vì thế mà họ nhanh chóng tìm ra phương hướng, lao thẳng vào một thung lũng.

"Ở đó..."

"Trời ơi, họ đều ở đó..."

Từ xa nhìn thấy bóng người trong thung lũng ở hướng đó, tất cả trưởng lão đều kích động.

"Các trưởng lão tới rồi..."

Chúng đệ tử trong thung lũng lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của các trưởng lão. Có người đang được đồng môn băng bó vết thương, có người đang giúp đồng môn dọn dẹp thi thể, có người đang tĩnh tọa thổ nạp, có người túm năm tụm ba với nhau nói chuyện phiếm. Họ thấy các trưởng lão cưỡi mây bay đến, cũng chỉ kêu lên một tiếng, rồi đồng loạt đứng dậy. Nhưng không ai di chuyển, họ đều quay sang nhìn một người.

Phương Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua các trưởng lão, nở nụ cười nhưng rồi lại nhịn xuống, tiếp tục đuổi theo Lạc Phi Linh, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa tràn đầy thành ý, dịu dàng nói: "Lạc sư muội, muội đừng nóng giận. Lần sau ta nhất định sẽ đánh cho con mèo kia một trận, báo thù cho muội được không?"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️