Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Theo tiếng hét lớn của Phương Nguyên, cả người hắn bay vọt lên không trung, lao thẳng vào Tiểu Viên sư huynh. Hai người đều tung ra sức mạnh đáng sợ, quét ngang hư không, khiến cho hắc ám ma vân đang dày đặc trên chín tầng trời cũng phải rách toạc ra vô số chỗ.
Trong chớp mắt đó, hai người đã giao thủ vô số chiêu.
Vào thời điểm này, hai người đều không kịp dùng huyền công pháp thuật gì, chỉ dựa vào quyền chỉ cước chưởng mà đánh nhau quay cuồng.
Khí cơ trên người Phương Nguyên và Tiểu Viên sư huynh đều tăng lên đến cực hạn. Có thể nói, giờ đây không phải là hai người họ đang chiến đấu, mà là tiên ngẫu độ kiếp và hàng nghìn bộ xương khô bị nó trấn áp vạn năm qua, mượn thân xác của hai người để đánh nhau.
Tuy rằng hai phe đều đã chết rất nhiều năm, sức lực cạn kiệt cả rồi, nhưng ý chí của họ vẫn còn rơi rớt lại, lúc này bèn tập trung tất cả sức mạnh còn thừa, tiến hành cuộc ác chiến có một không hai sau hàng vạn năm...
Quả thực đúng như Tiểu Viên sư huynh nói, y kế thừa lực lượng tiên đạo của Đạo Thành Không, mạnh mẽ đến đỉnh điểm!
Còn Phương Nguyên lại kế thừa sức mạnh của những kẻ từng bị Đạo Thành Không đánh bại, sau đó bị giam cầm vạn năm. Theo lý mà nói, Phương Nguyên đương nhiên là không có chút phần thắng nào, bởi vì những người này đã thua vào vạn năm trước, huống hồ là sau vạn năm?
Nhưng kết quả thực sự lại không phải như vậy!
Lực lượng tiên đạo của Đạo Thành Không, tuy trên lý thuyết là tồn tại vĩnh viễn, ẩn giấu vạn năm, không ngừng không diệt, nhưng thứ mà hắn để lại đến nay chỉ là pháp tắc của tiên đạo mà thôi. Hắn cam chịu bị luyện thành tượng bùn độ kiếp, tự giam cầm bản thân mình vì điều đó, chính là để mượn sức mạnh của hắc ám ma tức để bảo tồn bản thân, bồi dưỡng tiên đạo lực. Cứ ba ngàn năm lại có một đợt hắc ám ma tức mới chuyển vào trong đó, những lực lượng đó cũng là để tiên đạo của hắn bất diệt, một ngày kia có thể tái hiện trên thế gian, một lần nữa khiêu chiến cửu thiên...
Nói cách khác, hắn đang tìm đường sống!
Mà những bộ xương khô bị ép quỳ dưới chân hắn kia, không một ngày nào không mong được tự do, tiêu tan vào trong thế gian.
Chúng đang tìm đường chết!
Trong tình huống hai phe đều là cầu mà không được, trong lòng tượng bùn độ kiếp chỉ cảm thấy ngày càng sợ hãi. Nối sợ hãi ấy khiến hắn nảy ra ý tưởng khi hồ Ma Tức xảy ra hiện tượng dị thường, sẽ bất chấp tất cả để tìm được một vị truyền nhân, rời khỏi nơi này...
Hắn càng sợ hãi, thì tiên đạo lực lại càng yếu ớt!
Mà oán khí tỏa ra từ những bộ xương khô đang quỳ dưới chân hắn thì ngày càng mãnh liệt, chỉ mất đi khi họ có thể tiêu tan trong trời đất này.
Tiên ngẫu độ kiếp muốn để những bộ xương khô này ở bên cạnh mình, nên đã gắng gượng giữ lại một chút linh thức bất diệt cho họ, làm cho oán khí của những bộ xương khô kia càng gia tăng. Hiện giờ qua vạn năm, oán khí đó đã sớm mạnh đến mức cực hạn rồi!
Một bên tiêu tan một bên nở ra, vạn năm trước tượng bùn có thể dễ dàng áp chế những bộ xương khô kia, nhưng giờ phút này tình thế đã đảo ngược.
Lần đầu tiên tiến vào giấc mơ dài, Phương Nguyên đã phát hiện ra oán khí của những bộ xương khô đó từ lâu đã đạt tới đỉnh điểm, chỉ có điều bị tượng bùn mạnh mẽ trấn áp nên sức mạnh của họ không thể nào ngưng tụ vào cùng một chỗ, cũng không thể phát huy ra thực lực mạnh nhất. Lúc này Phương Nguyên dung hòa sức mạnh của họ lại với nhau, sau đó mượn lực lượng này đối chọi với lực lượng của tượng bùn...
Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Phương Nguyên và Tiểu Viên sư huynh có thể đánh ngang tài ngang sức!
Sức mạnh của họ tương đương nhau nên đấu đến mù mịt trời đất!
Nhưng trong cục diện thế này, lòng Phương Nguyên vô cùng kiên định, tất cả các suy đoán trong đầu hắn đều đã được chứng thực, hắn biết rằng mình nắm chắc phần thắng. Trận ác chiến này nổ ra, hắn cũng đã phát huy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến cực hạn. Trước đó hắn vẫn luôn giữ cho Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được thuần khiết, mà lúc này lại hoàn toàn phát động nó ra, để nó tiếp nhận và dung hòa tất cả các loại sức mạnh...
Trong mỗi một bộ xương khô kia đều tồn tại một luồng oán khí và chút tàn linh!
Phương Nguyên lại sử dụng tính chất đặc biệt chứa đựng vạn vật của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đem tất cả số tàn linh kia hóa thành một luồng pháp lực bản nguyên, dung nhập vào cơ thể mình. Việc này cũng khiến pháp lực lúc trước có chút pha tạp của hắn triệt để đi theo hướng pha tạp đến mức độ cao nhất. Mà khi pháp lực pha tạp đến mức độ cao nhất lại bất ngờ tạo ra một loại thuần khiết khác. Đó chính là sự thuần khiết chứa đựng vạn vật, dung nạp vạn vật...
Trước đây pháp lực của hắn có màu xanh thuần túy, sau đó biến thành màu xám tạp nham, giờ lại một lần nữa chuyển về màu xanh!
Cùng lúc đó, pháp lực của hắn cũng không ngừng tăng lên, đã sớm bước qua cánh cửa Luyện Khí tầng chín, và bắt đầu tiến vào Luyện Khí tầng chín đỉnh cấp!
Chứa đựng vạn vật!
Đây chính là đạo lý mới mà Phương Nguyên mới lĩnh ngộ được!
Bản thân khí huyền hoàng rất dễ dung nạp các lực lượng có tính chất khác. Lúc trước có một dạo hắn muốn khiến cho những lực lượng đó quy về thuần khiết, nên đã không tiếc tự chém tu vi của mình. Có lẽ, một lần nữa luyện tu vi về thuần khiết là không đúng...
Có lẽ, theo tính chất đặc biệt của khí huyền hoàng, khiến nó tiếp tục dung nạp nhiều lực lượng hơn, mới là chính xác!
Pháp lực thuần khiết không gọi là chứa đựng vạn vật!
Mà sức mạnh có đặc tính dung nạp vạn vật, mới gọi là chứa đựng vạn vật!
Việc này có thể không giống với những điều mà pháp quyết nói, nhưng Phương Nguyên rin rằng đây mới là phương hướng chính xác để tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!
Lúc trước tiền bối ở Thanh Dương Tông cho rằng, tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thành huyền hoàng đạo cơ, có thể chuyển pháp lực cho người khác, bồi dưỡng ra cao thủ một đời. Nhưng giờ Phương Nguyên đã rõ, đó chỉ là giai đoạn đầu của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà thôi, hoặc là tu luyện tiếp dựa theo phỏng đoán của mình, hắn tin rằng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể đi đến cảnh giới cực cao, vượt qua sức tưởng tượng của bất kỳ ai...
"Ha ha ha, Phương Nguyên, đây là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ngươi sao?"
Tiểu Viên sư huynh càng chiến càng hăng, tâm trạng rất tốt: "Ta thấy chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi..."
Ầm ầm!
Hai cánh tay y rung lên, sau đó cả người bay thẳng lên cao, trên bầu trời cả khoảng thung lũng rộng lớn bất chợt phủ đầy cánh hoa sen hồng!
Sau đó số cánh hoa vô tận đó đổ ào ào xuống như mưa sao băng!
"Phù..."