Hơi thở tiếp theo, hắn đột nhiên tập trung toàn bộ sức mạnh, đánh thẳng về phía tượng bùn!
Uỳnh!
Đòn này của hắn ẩn chứa toàn bộ pháp lực, thế tấn công vô cùng nguy hiểm!
Các đệ tử tiên môn, gồm cả các chân truyền có lẽ cũng không dám trực tiếp ra một đòn đáng sợ như vậy!
Nhưng đòn này đến trước mặt tượng bùn lại chỉ giống như một cơn gió mát!
Trông nó đứng ở đây một cách rất bình thường, nhưng thật ra là nối liền sự sống với toàn bộ hồ Ma Tức, khí cơ vô hạn. Đòn này của Phương Nguyên chẳng khác nào đang đánh vào toàn bộ hồ Ma Tức, đây không còn là vấn đề có thể lay động được ma ngẫu nữa hay không, mà là một chuyện cười vô cùng hoang đường...
Đừng nói là tượng bùn chẳng thèm để đòn tấn công này vào mắt, mà ngay cả chúng đệ tử tiên môn cũng không giải thích được.
Còn Tiểu Viên sư huynh lại càng không nhịn được mà cất tiếng cười sằng sặc, sau đó xông thẳng vào ra đòn sát thủ với Phương Nguyên!
Chỉ có điều, trong chớp mắt tiếp theo, tất cả đều phải sửng sốt!
Bởi vì đòn đánh này của Phương Nguyên không những yếu ớt, mà còn đánh nhầm hướng...
Hắn hoàn toàn không đánh vào người tượng bùn, mà đánh xuống dưới chân nó!
Dưới chân tượng bùn có vô số bộ xương khô đang quỳ. Trong mơ Phương Nguyên đã từng thấy, những bộ xương khô này đều là kẻ địch của tượng bùn lúc sinh tiền. Sau khi chết, họ bị tượng bùn trấn áp ở đây, vĩnh viễn quỳ gối sám hối dưới chân nó. Những bộ xương khô này đã tích tụ oán khí hàng vạn năm, chỉ là do bị tượng bùn giam cầm mà cả đời không được tự do...
Đòn đánh vừa rồi của Phương Nguyên chính là tấn công vào số xương khô đó!
Đối với những bộ xương khô kia, sức tấn công của hắn vẫn vô cùng yếu ớt...
Nhưng mục đích của hắn cũng không phải là muốn đánh nát chỗ xương khô ấy.
"Ta không làm được gì..."
Lúc tung khí huyền hoàng ra ngoài, giọng nói của Phương Nguyên nặng nề vang lên: "Nhưng họ thì có thể!"
Uỳnh!
Mấy nghìn bộ xương khô quỳ rải rác xung quanh tượng bùn, trên mỗi bộ xương đều ngưng tụ oán khí mạnh mẽ, xen kẽ ngang dọc. Điều này khiến cho tất cả oán khí tạo thành một biển lửa giận, giống như núi lửa sắp sửa phun trào, nhưng bị tượng bùn giữ lại, bắt chúng phải duy trì sự ổn định và cân bằng cơ bản nhất...
Nhưng khi Phương Nguyên đánh một luồng khí huyền hoàng ra ngoài, thì tình hình đã thay đổi hẳn...
Tất cả oán khí bị đè nén mấy vạn năm đột nhiên có được một lỗ hổng để trút ra!
"Ngươi đang làm gì?"
Tượng bùn đột nhiên rống lên, tiếng rống vang vọng khắp bốn phương.
Chỉ chớp mắt, dường như cả hồ Ma Tức đều rung chuyển mất ổn định.
Trong cảnh tượng đó, giọng nói của Phương Nguyên lại càng thêm dứt khoát và bá đạo: "Đương nhiên là đang tiếp nhận truyền thừa..."
"... Nhưng ta không thích truyền thừa của ngươi, của họ thì còn tạm!"
Phương Nguyên càng nói, âm thanh càng vang, đến cuối thì dường như xuất hiện một thứ khí thế có thể chấn động cả tượng bùn: "Ta dùng khí huyền hoàng giúp các ngươi dung hòa sức mạnh với nhau. Nếu trong số xương khô các ngươi vẫn còn tồn tại chút ý chí, thì hãy truyền sức mạnh của mình cho ta. Ta sẽ dựa vào truyền thừa của các ngươi, nhổ cái thứ đang ổn định hồ Ma Tức kia, để giúp các ngươi được tự do!"
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Sau khi tất cả xương khô được bao phủ bởi khí huyền hoàng của Phương Nguyên, thì hiện tượng lạ đã xảy ra.
Một luồng oán khí mạnh đến đáng sợ từ người một bộ xương khô trong đó chợt bay lên, dung hòa vào khí huyền hoàng của hắn, khiến cho khí huyền hoàng của hắn vốn đã pha tạp nay lại càng trở nên hỗn độn, cũng mạnh mẽ hơn. Sức mạnh này quả thực đã vượt qua cực hạn mà tu vi của Phương Nguyên có thể nắm giữ, gần như có xu thế ngút trời!
Ngay sau đó, những bộ xương khô khác cũng bắt đầu tản mát ra khí tức kinh người!
Chúng vốn đã có oán khí mạnh mẽ, ngoài ra lại thêm chút ý chí tàn dư còn chưa tan trong cơ thể do chính tượng bùn cố ý để lại. Bởi vì chỉ có như vậy, mới khiến những kẻ địch của nó đời đời kiếp kiếp cảm nhận nỗi nhục nhã khi phải quỳ gối trước mặt nó!
Vạn năm qua, không có một khắc nào mà chúng không muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của tượng bùn, rời khỏi nơi này, tìm thấy tự do.
Nhưng dù sao chúng cũng là vật chết, sức mạnh của một cá nhân đã không thể bằng được tượng bùn, thì khi phân tán ra lại càng không có khả năng thoát ra được sự trấn áp. Như thế những bộ xương khô kia chỉ có thể cùng nhau quỳ qua năm tháng, điều thay đổi duy nhất đó là oán khí ngày càng nồng đậm, ngày ngày gào khóc không rõ nguyên do...
Nhưng hôm nay Phương Nguyên đã cho chúng một cơ hội!
Hắn dùng khí huyền hoàng của mình, tập trung số oán khí rải rác kia lại với nhau!
Khí huyền hoàng vốn có đặc điểm bao hàm vạn vật.
Nếu là pháp lực của người khác, thì chỉ khiến số oán khí này bộc phát ra, tản mát đi khắp chốn, nhưng khí huyền hoàng của Phương Nguyên đã giữ oán khí lại và dung hòa chúng với nhau, tạo ra một lực lượng mạnh mẽ vô biên...
Sau đó thông qua lực lượng được tập hợp ra này, phá vỡ hoàn toàn sự trấn áp của tượng bùn.
"Ngươi... muốn chết..."
Tượng bùn lập tức nổi trận lôi đình. Sau đó theo một tiếng rống vô thanh, ma vân ùn ùn kéo đến che kín bầu trời, mắt thường có thể nhìn thấy từ trên người nó có một luồng khí cơ mạnh mẽ bay ra, bao trùm toàn bộ Tiểu Viên sư huynh đang ở bên ngoài thung lũng khiến sức mạnh của y chợt tăng vọt gấp vô số lần. Tượng bùn không thèm quan tâm Tiểu Viên sư huynh có chịu nổi thứ sức mạnh ấy không, chỉ muốn mượn thể xác của y để đàn áp Phương Nguyên!
Từ trước đến nay nó vẫn coi thường Phương Nguyên, coi hắn chỉ là con sâu cái kiến, nhưng hiển nhiên lúc này nó đã phải nhìn hắn với con mắt khác.
Con kiến hôi này đã thực sự uy hiếp đến nó!
"Rẹt!"
Giờ phút này toàn cơ thể Tiểu Viên sư huynh đều nứt ra như vết rạn trên đồ sứ, máu tươi rỉ ra, nhưng khí cơ lại tăng mạnh. Y đưa hai tay về phía trước, dễ dàng xé nát được đại trận do chúng đệ tử bày ra, khiến họ bị phanh thây thành mấy mảnh, sau đó y kéo theo một vệt máu dài lao thẳng vào trong thung lũng, hệt như một cụm ma vân đánh về phía Phương Nguyên!
"Phương Nguyên... Phương Nguyên... cuối cùng ngươi cũng phải chết trong tay ta..."
Tiểu Viên sư huynh lúc này tuy được ý chí của tượng bùn ban cho sức mạnh, nhưng thần trí thì vẫn là của y. Y cảm nhận được một thứ sức mạnh vô biên đang tràn ngập trong cơ thể, lại thêm sự phấn khích khi sắp giết được kẻ thù. Y vừa rống to vừa xông tới, hai bàn tay vung ra mang theo màu máu chói mắt...
"Ta thừa kế sức mạnh của tiên vương, ngươi đã được định trước là không thể bằng ta..."
Tiểu Viên sư huynh gào thét, cả người như bao phủ toàn bộ không trung, từ trên cao giáng một chưởng xuống.
“Thì ra... ý nghĩa thực sự của việc Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết chứa đựng vạn vật là như thế...
“Thì ra con đường này không phải là lùi về, mà là phải tiến lên trước, đi đến tận cùng...
“Lúc trước ta không biết người đầu tiên sáng tạo ra môn huyền công này vốn có ý gì...
“Nhưng giờ thì ta đã biết, nếu cứ thế đi tiếp thì tổ sư gia sáng tạo ra môn huyền công này so ra vẫn còn kém ta...
Vậy mà lúc này Phương Nguyên lại nghiêng đầu tự lẩm bẩm.
Bộ dạng của hắn nhìn cũng không khá hơn Tiểu Viên sư huynh là bao, cả người đầy máu, tóc tai rối bời, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vẻ vui mừng vì đã ngộ ra được điều gì.
Hắn quay người lại, thấy sau lưng gió rét thổi ào ào, dường như có mấy nghìn oan hồn đủ hình đủ dạng đang giơ nanh múa vuốt trên không trung, trợ uy giúp hắn...
Sau đó Phương Nguyên lạnh mắt nhìn Tiểu Viên sư huynh đang xông về phía mình, rồi đột nhiên sải bước đi lên trước.
“Không phải ngươi vẫn luôn muốn lĩnh giáo uy lực của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sao?
Phương Nguyên cũng lạnh giọng quát lên, không hề sợ hãi lao thẳng lên không trung: “Ta sẽ chiều ý ngươi.