"Ngươi... vẫn từ chối?"
Câu trả lời của Phương Nguyên nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, quang cảnh xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, không biết hắn nói vậy với ý gì, lại càng không biết hắn đang suy tính điều gì.
Chỉ có một điều rõ ràng nhất là tất cả đệ tử tiên môn lúc này đều thở phào một hơi, chỉ cần Phương Nguyên không có ý kia, thì họ không cần quá lo lắng nữa, cũng chứng tỏ rằng vừa rồi họ đã không tin nhầm người.
Chỉ có điều, sau khi thở phào nhẹ nhõm thì nối gót theo sau chính là sự nghi hoặc...
Rốt cuộc Phương Nguyên định dẫn họ rời khỏi đây bằng cách nào?
Lúc này, Tiểu Viên sư huynh đang bị chặn bên ngoài thung lũng chợt nghiêm sắc mặt, sau đó lộ ra vẻ vui mừng, giống như vừa thoát được một kiếp nạn vậy. Đương nhiên tâm trạng đó nhanh chóng khiến y cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Trời ơi, ta lại cảm thấy may mắn vì hắn đã bỏ qua cơ hội tranh đoạt với mình...
Ta... rốt cuộc ta sợ hắn đến mức nào đây?
Nỗi hận thù ấy lấp đầy trái tim y!
Y hận Phương Nguyên, không ngờ hắn lại không thèm truyền thừa mà y vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo nhất...
Y hận tượng bùn, nó lại định chuyển một nửa truyền thừa mà mình đã nhận sang cho Phương Nguyên...
Y hận đám đệ tử tiên môn này, chẳng phải các ngươi mang thù oán với Phương Nguyên ư?
Vì sao lúc này lại đều tỏ ra tin tưởng hắn vậy?
Thậm chí y còn hận chính bản thân mình, vì sao mình càng ngày càng sợ Phương Nguyên, chứ không phải là càng ngày càng khinh thường hắn?
Đủ mọi mối thù hận đã làm kiên định thêm lòng tin của y!
Đó chính là giết chết Phương Nguyên!
Chỉ có giết chết hắn, thì mới có thể xóa đi vết rách trong đạo tâm của mình, để một lần nữa tìm lại bản thân cao cao tại thượng kia...
... Đương nhiên nếu không tìm lại được cũng không sao, cứ giết chết Phương Nguyên trước rồi tính!
Nghĩ vậy khiến Tiểu Viên sư huynh lại điên cuồng gào thét, tấn công dữ dội hơn về phía những đệ tử tiên môn đang ở sát rìa Bách Hoa Cốc.
Lúc này y đã cách thung lũng kia rất gần, cũng chẳng còn bao xa nữa là đến tượng bùn chuyển tiếp khí cơ kia, pháp lực của y cũng ngày một mạnh hơn. Thậm chí có thể thấy rõ đại trận do mấy trăm đệ tử tiên môn bày bố cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt khi chịu những đòn tấn công như nã pháo của y. Còn đám đệ tử tiên môn kia thì mặt mũi vặn vẹo, tái nhợt, dường như đã đến cực hạn, chỉ trong thời gian một hơi thở là sẽ bị y phá vỡ đại trận...
"Trẻ con vô tri..."
Lúc tượng bùn kia nghe Phương Nguyên trả lời, cũng im lặng một lát, sau đó nở nụ cười lạnh, trong giọng nói không hề có vẻ tức giận, thậm chí cũng không có cả thất vọng, chỉ có sự khinh miệt và chế giễu nhàn nhạt: "Bản tôi coi trọng ngươi, là vì mặc dù số mệnh ngươi bạc, nhưng tính tình không tệ, tương lai có chút triển vọng. Nhưng điều đó không chứng tỏ rằng có người có thể từ chối hai lần liên tiếp thiện chí của bản tôn..."
"Lúc ngươi nói ra câu trả lời đó, thì coi như ngươi không có duyên với đại đạo của bản tôn. Chỉ còn một con đường chết!"
Khi giọng nói của nó vang lên, dường như có một loại khí cơ nào đó tiêu biến mất.
Lúc trước, chính nhờ ý chí của nó bao phủ khắp thung lũng, mới khiến đám ma vật không dám đến gần. Nhưng hiện giờ ý chí đó bị nó triệt tiêu, lũ ma vật kia cũng một lần nữa tụ tập lại. Áp lực đè lên các đệ tử tiên môn chớp mắt lớn hơn gấp mấy lần...
Họ vốn còn đang gắng gượng chống đỡ, hiện giờ nguy cơ trùng trùng ép sát...
Mà trên mặt Tiểu Viên sư huynh bỗng nở nụ cười đầy chế giễu!
Trong lòng các đệ tử tiên môn khác càng thêm hoảng sợ. Họ vẫn không biết trong lòng Phương Nguyên đang có ý định gì, nhưng họ biết rằng nếu không có kế sách gì, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ chết trong thung lũng này...
Trong tâm trạng ngổn ngang phức tạp, Phương Nguyên chỉ chậm rãi đi về phía trước.
Bước chân hắn chưa hề dừng lại, đến tận khi đứng trước tượng bùn, mới thản nhiên nói: "Ai nói chỉ có một con đường chết?"
Tượng bùn nhìn hắn như thể đang châm chọc: "Ta chỉ có một đạo truyền thừa, cũng chỉ có một người có thể rời khỏi đây..."
Phương Nguyên hít sâu một hơi: "Nhưng nếu ta không có ý định rời đi thì sao?"
Câu này của hắn lại một lần nữa khiến mọi người kinh hãi, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Họ còn nghĩ rằng có phải tên Phương Nguyên này điên rồi hay không?
Nếu không thì vì sao mỗi lời hắn nói ra trong hôm nay đều khiến người ta không đoán ra được, nghe thì có vẻ bình tĩnh, nhưng dường như lại có chút điên cuồng?
Song, hành động của Phương Nguyên rõ ràng còn điên cuồng hơn lời nói rất nhiều.
Hắn đột nhiên thở toàn bộ khí ở trong bụng ra, sau đó khí cơ trong cơ thể điên cuồng tăng lên.
Đó là pháp lực do Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tu luyện ra!
Trong mắt các đệ tử tiên môn, pháp lực này quả thực mạnh đến đáng sợ!
Rõ ràng là Phương Nguyên mới tu luyện khoảng ba năm, vậy mà pháp lực đã đạt đến Luyện Khí tầng tám đỉnh cấp, thậm chí còn chạm đến sát mép Luyện Khí tầng chín. Pháp lực khủng khiếp đã đành, nhưng điều đáng sợ hơn là nó mang đến cho người ta cảm giác không đồng nhất, vừa có huyền môn chính tông nằm trong tiên đạo, vừa có sự khát máu khó tả của quỷ tà, và một chút hắc ám nhìn không thấu...
Lúc này họ nhìn Phương Nguyên giống như đang nhìn một vực sâu không thấy đáy...
Nhìn không thấu, nghĩ không ra!
Người bình thường khi phô bày khí cơ, người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra tu vi của hắn!
Nhưng Phương Nguyên thì khác, hiện giờ hắn đã thi triển ra, nhưng người ta chỉ cảm thấy sâu xa kín đáo, không thể dò được!
Mà điều càng khiến người khác nghĩ không ra là Phương Nguyên phô bày tu vi ra làm gì?
Phải biết rằng dù pháp lực của hắn có hùng hậu hơn nữa, thì so với khí cơ trên người tượng bùn cũng chẳng thấm vào đâu!
Tượng bùn từ lâu đã là vật chết, chỉ còn lưu lại chút ý chí.
Nhưng chút ý chí này cũng đủ để nghiến nát tu vi của Phương Nguyên vô số lần!
"Thực ra muốn giải quyết vấn đề nan giải lúc này vô cùng đơn giản..."
Phương Nguyên thi triển tu vi của mình ra, khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào tượng bùn, nói: "Chúng ta không cần rời đi, chỉ cần ngươi rời đi là được. Ngươi là thứ ổn định hồ Ma Tức này, vì có sự tồn tại của ngươi, nên hắc ám ma tức trong hồ Ma Tức mới ngoan ngoãn ở yên trong này, và hồ Ma Tức mới có thể tồn tại được. Nối cách khác, bản thân ngươi chính là một phần của hồ Ma Tức!
Tuy đám đệ tử tiên môn xung quanh không hiểu Phương Nguyên nói gì, nhưng ánh mắt của Lạc Phi Linh lại sáng lên.
Sự tồn tại của tượng bùn độ kiếp này vốn chính là một trong những bí mật tối cao trong hồ Ma Tức hoặc là ma cốc, đệ tử tiên môn bình thường không biết, nhưng nàng lại biết chuyện này. Và Phương Nguyên cũng biết, bởi vì chính nàng là người đã nói cho hắn.
Cũng chính vì thế, khi nghe Phương Nguyên nói những lời vừa rồi, nàng đã lờ mờ đoán ra điều gì đó.
Nhưng ngay sau đó Lạc Phi Linh lại nhíu mày, bởi vì nàng không biết phải làm thế nào...
"Thì ra là vậy..."
Ý chí của tượng bùn độ kiếp hơi dao động, nói với vẻ thờ ơ: "Với sức mạnh như kiến hôi của ngươi, có thể làm được gì?"
Tượng bùn nói không sai!
Ở trước mặt nó, Phương Nguyên quả thực chẳng khác nào kiến hôi, thậm chí tất cả đệ tử tiên môn đang có mặt hợp sức lại sợ rằng cũng chẳng là gì so với tượng bùn. Nó nói họ là kiến hôi không phải có ý sỉ nhục, mà chỉ nói ra sự thật thôi!
Nhưng Phương Nguyên nghe vậy, ngược lại bật cười có chút điên cuồng: "Thật không?"