Đại Kiếp Chủ

Chương 296: Chỉ có một con đường (2)

Chương Trước Chương Tiếp

"Không... không thể nào!"

Mà khi Tiểu Viên sư huynh nhìn thấy thung lũng ấy, suy nghĩ đầu tiên là không tin đây là sự thật.

Bởi vì y nhớ rõ, thung lũng thần bí kia ở sát biên giới lãnh địa của Thanh Dương Tông, lúc bọn họ đuổi giết Phương Nguyên đã vô tình xông vào. Nếu đám đệ tử tiên môn này muốn chạy tới đây, ít nhất cũng phải đi hơn một ngày đường. Lúc ấy y đi về cũng tốn ít nhất hơn nửa ngày. Vậy mà bây giờ rõ ràng chưa đến thời gian một nén hương, họ đã tới được đó rồi...

Ngay cả y cũng không biết vì sao mình đến được đây!

Y chỉ chạy theo phía sau những đệ tử tiên môn này thôi...

Sau đó cũng vào chớp mắt này, Tiểu Viên sư huynh bỗng nhiên đoán ra được Phương Nguyên muốn làm gì...

Điều đó khiến sắc mặt y thay đổi hẳn, y lập tức quát lên: "Phương Nguyên, ngươi có tư cách gì mà tranh giành với ta?"

Khi suy nghĩ đó lóe lên trong đầu, y cũng không hề nương tình, chém ra vô vàn kiếm quang Hồng Liên, phủ kín cả bầu trời.

"Các đệ tử chuẩn bị, đừng để cho tên điên kia tiến vào..."

Vừa vào thung lũng, chúng đệ tử tiên môn đã cảm thấy nhẹ nhõm, tất cả các ma vật đuổi theo tấn công họ đột nhiên chạy tán loạn, không dám tới gần thung lũng này nửa bước. Hiện giờ chỉ còn một mình Tiểu Viên sư huynh là uy hiếp được bọn họ...

Trong tình huống đó, dù Tiểu Viên sư huynh có đáng sợ đến đâu cũng không đủ khiến họ đánh mất lòng chiến đấu!

Theo tiếng hét lớn của Mai Đại Chí chân truyền Thượng Thanh Sơn, pháp trận của chúng đệ tử tiên môn lần thứ hai thay đổi, lợi dụng thung lũng này làm cửa, tạo ra một đại trận. Đệ tử của ba tiên môn Huyền Kiếm Tông, Thú Linh Tông, Thượng Thanh Sơn đồng thời vận pháp lực. Trong chớp mắt kim quanh tỏa ra lấp lánh trên hư không, như một đóa mây vàng kim bay thẳng lên trời. Trong đám mây vàng ẩn chứa pháp lực mạnh nhất của đệ tử tam đại tiên môn, sự khủng khiếp khó mà hinh dung được. Ngay cả Tiểu Viên sư huynh lúc này cũng bị pháp lực mạnh mẽ đánh phải ngã lăn ra, lập tức thẹn quá hóa giận.

"Tránh ra, nơi này... nơi này thuộc về ta..."

"Phương Nguyên, ngươi không muốn cơ mà? Giờ lại mặt dày chạy về đây?"

Nhưng lúc đến đây, Tiểu Viên sư huynh không dám buông lỏng chút nào, chỉ dám liều mạng rống to.

Dưới lối vào thung lũng, Mai Đại Chí chân truyền Thượng Thanh Sơn tập kết sức mạnh của chúng đệ tử lại, hóa thành một đại trận phòng thủ chặt chẽ thung lũng này. Cho dù Tiểu Viên sư huynh chém xuống từng đợt kiếm quang Hồng Liên như phát rồ, thì đại trận cũng chỉ hơi phập phồng theo, từng mảng kim quang tiêu trừ pháp lực trên kiếm, trong chốc lát rõ ràng là y không thể nào phá vỡ được!

"Phù..."

Thấy tình huống như vậy, Phương Nguyên thở phào một hơi thật dài...

Nếu đã an toàn vào trong thung lũng này thì trong lòng hắn không cần phải lo lắng nữa!

Sau khi dẫn chúng đệ tử tiên môn vào thung lũng, con mèo trắng kia lười biếng nhảy lên một sườn núi bên cạnh rồi biến mất, giống như chẳng buồn tham dự vào chuyện trong thung lũng này. Phương Nguyên cũng không giữ nó lại, chỉ vái chào về phía bóng lưng của nó ở đằng xa, sau đó chỉnh lại quần áo, không cầm kiếm lên, cứ để nguyên tay không chậm rãi đi sâu vào trong thung lũng...

"Ha ha, cuối cùng ngươi vẫn quay lại..."

Sau khi hắn bước vài bước vào trong thung lũng, chợt có một giọng nói vang lên.

Hắn không nhìn thấy tiên viện lúc trước, cũng không thấy thiếu niên áo đen đâu, chỉ nghe thấy một giọng nói mơ hồ như có như không.

"Chẳng trách lúc ta đi ngươi không giữ ta lại, thì ra ngươi biết ta nhất định sẽ quay lại!"

Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn vào chỗ sâu trong thung lũng, dùng giọng nói rất đỗi bình thường khẽ đáp lại.

"Đương nhiên là ta biết ngươi sẽ quay lại..."

Giọng nói kia chậm rãi vang lên, mang theo ý khinh miệt khi đứng từ trên cao nhìn xuống con sâu cái kiến: "Dù sao cũng chỉ có một đường sống duy nhất. Ngươi không trở lại thì chỉ có chết. Ta không tin người như ngươi không đưa ra được sự lựa chọn đơn giản như thế..."

"Truyền nhân ngươi tìm được rất bình thường..."

Phương Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Viên sư huynh đang đại náo ngoài lối vào thung lũng. Rõ ràng y đang cảm thấy sợ hãi, nên mới giận dữ gào thét, muốn xông vào trong thung lũng này, nhưng bị các đệ tử tiên môn ở trong ngăn cản. Cho dù lúc này y dốc hết toàn lực tung ra những đòn tấn công đáng sợ, không hề lưu tình chút nào thì sức mạnh cho các đệ tử tập hợp lại vẫn vô cùng to lớn, ít nhất có thể chặn y ở bên ngoài trong một thời gian nhất định!

Phương Nguyên nói "bình thường", dường như đang ám chỉ nỗi sợ hãi và sự nôn nóng của y lúc này.

"Quả thực hắn rất bình thường..."

Giọng nói kia im lặng một lát, mới khẽ lên tiếng đáp lại. Sau đó pho tượng bùn ở giữa thung lũng trước mặt Phương Nguyên kia rõ ràng là không nhúc nhích, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác nó đang quay người lại, từ trên cao nhìn xuống hắn bằng ánh mắt hứng thú, rồi mở miệng khen ngợi bằng giọng xa xôi: "Ngươi vẫn là tên tiểu tử hậu bối mà ta thích nhất. Nếu ngươi muốn thì ta vẫn có thể trao truyền thừa cho ngươi."

"Cái gì?"

Tiểu Viên sư huynh ở bên ngoài nghe thấy câu đó, sắc mặt trở nên trắng bệch, kiếm quang Hồng Liên ảm đạm đi rất nhiều.

Nhưng vẻ mặt Phương Nguyên vẫn như bình thường, hắn bình tĩnh hỏi: "Vậy những đệ tử tiên môn khác thì sao?"

Giọng nói kia thản nhiên đáp: "Ta đã nói rồi, đường sống chỉ có một. Những tế phẩm khác không có khả năng sống tiếp..."

Lần này đến lượt chúng đệ tử tiên môn kinh hãi, từng người quay đầu lại nhìn về phía Phương Nguyên.

Đến đây họ bỗng ý thức được một vấn đề rất đáng sợ.

Lúc trước họ phát hiện ra sự thay đổi trên người Tiểu Viên sư huynh, cũng nghe thấy tên điên này nói ra một vài câu, biết rằng mọi người đã rơi vào một cái bẫy vô cùng đáng sợ, chắc chắn sẽ phải chết. Chỉ có Tiểu Viên sư huynh này dường như đã lấy được tạo hóa thần bí gì đó, có thể sống sót đến cuối cùng, thậm chí sau khi họ bằng lòng làm con rối nô lệ cho y, thì cũng có thể sống tiếp.

Sở dĩ họ tin tưởng Phương Nguyên, là vì Phương Nguyên đảm bảo có thể dẫn họ rời khỏi nơi này.

Nhưng bây giờ, họ lại nghe thấy giọng nói của ý chí vang lên trong hư không, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, chẳng lẽ Phương Nguyên nói vậy là vì hắn cũng muốn mượn sức lực của chúng đệ tử tiên môn để tới thung lũng này tranh đoạt truyền thừa đó?

Lẽ nào hắn nói đưa chúng đệ tử tiên môn ra ngoài, là muốn để họ trở thành con rối nô lệ cho mình?

Lẽ nào, Phương Nguyên là một tên gian dối, lừa đảo họ?

Cả không gian nhất thời im ắng, chỉ còn tiếng gió rét rít gào. Mọi người đều ngây ra nhìn Phương Nguyên, trong lòng trở nên lạnh lẽo.

Ngay cả Lạc Phi Linh cũng sửng sốt ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Phương Nguyên ở phía xa xa.

Dường như nàng cũng hơi sợ hãi, sợ rằng Phương Nguyên sẽ làm ra chuyện đó.

Trong bầu không khí nặng nề ấy, Phương Nguyên hít sâu một hơi, lắc đầu đáp: "Ta vẫn từ chối!"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️