"Không giải quyết được? Ngươi nói không giải quyết được?"
Lúc này ở ngoài hồ Ma Tức, hai bên đại trận truyền thống, tuần tra sứ của tiên minh đang nổi giận đùng đùng quát hỏi mấy vị quái sư mặc áo bào màu vàng, gương mặt hắn gần như trở nên vặn vẹo. Mà tông chủ, trưởng lão, chấp sự... của ngũ đại tiên môn Việt Quốc đang canh giữ bên cạnh hắn, nghe thấy hắn nói chuyện với quái sư như thế thì vẻ mặt vừa lo lắng vừa tuyệt vọng, song lại không dám nói xen vào.
Quái sư đứng đầu lạnh lùng nhìn tuần tra sứ, thản nhiên nói: "Năm đại Vân Thai trong hồ Ma Tức đều đã bị phá hỏng cả rồi, chúng ta có cách gì chứ? Muốn sửa chữa thì trừ phi phái trận sư có tu vi cao nhất mượn đại trận truyền tống tiến vào trong hồ Ma Tức, tu sửa Bát Hoang Vân Đài từ bên trong. Nhưng rốt cuộc hồ Ma Tức bây giờ ra sao, ngươi là người rõ ràng hơn chúng ta nhiều, lẽ nào ngươi thật sự muốn chúng ta vào đó chịu chết?"
Vị tuần tra sứ kia nghe thấy vậy, thở hổn hển, nhất thời không biết trả lời thế nào,
Quái sư là nói: "Cho dù ngươi thật sự để cho chúng ta vào đó chịu chết, e rằng chỉ dựa vào đám người chúng ta thôi thì cũng không đủ. Trừ phi ngươi có thể mời được những trận sư của Dịch Lâu tới, mà có lẽ một người cũng chưa đủ, phải ít nhất là hơn mười người. Hơn nữa cuối cùng cũng không ai đảm bảo có thể sống mà trở ra..."
Hắn ta càng nói, sắc mặt tuần tra sử càng tái nhợt.
"Lẽ nào... lẽ nào không có cách nào khác sao?"
Tuần tra sử thậm chí còn lắp bắp, hấp tấp hỏi một câu.
Quái sư nói: "Theo lý thì là như thế, nếu ngươi có cách nào khác thì có thể dạy lại cho ta!"
Tuần tra sứ nhất thời không đáp lại được câu nào.
Trưởng lão của ngũ đại tiên môn khác cũng đều vô cùng kinh ngạc, không ai nói nên lời.
"Cho dù thật sự phải mời trận sư của Dịch Lâu ra tay, thì e rằng cũng không kịp..."
Tuần tra sứ nôn nóng đi đi lại lại, bỗng nhìn về bốn phía, quát lớn: "Ai có biện pháp nào khác không? Trong các ngươi ai có cách nào cứu được các đệ tử bị vây hãm ở bên trong ra không? Nếu cách ngươi có thể làm được, ta sẽ cam đoan ghi một vạn công đức cho các ngươi vào sổ công đức của tiên minh..."
Giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi, chẳng biết có bao nhiêu người nghe mà kinh hãi, nổi lòng tham!
Sách công đức của tiên minh, không phải là thứ dễ dàng được viết tên vào...
Các đại tiên môn trong thế gian đều có sách công đức của riêng mình, cũng đều ủng hộ các đệ tử kiếm công đức làm khích lệ. Nhưng tất cả các sách công đức đều học từ một chỗ, đó chính là tiên minh cao cao tại thượng, cai quản vận mệnh của Tu Chân Giới!
Tu sĩ thế gian đều muốn chiếm một hạng trong sổ công đức của tiên minh, gồm cả các tông chủ và trưởng lão của các tiên môn.
Nhưng ngay cả trưởng lão và tông chủ của các tiên môn, cá nhân họ ở trong sách công đức tiên minh e rằng cũng không được một vạn công đức. Bởi vì công đức tiên minh chính là số cao nhất, rất khó tích lũy. Cho dù là tiên môn hàng năm dâng hiến bao nhiêu tài nguyên, dạy dỗ ra bao nhiêu đệ tử ưu tú, nhận được khá nhiều công đức thì cũng chỉ tính lên toàn bộ tiên môn, chứ không phải là cá nhân một người nào.
Bởi vậy, vừa nghe đến số công đức mà tuần tra sứ hứa hẹn, ai mà không động lòng?
Chỉ riêng việc này không biết đã mang đến cho mình bao nhiêu lợi ích rồi...
Song dù có động lòng thế nào, nhưng khi nhìn đến tầng ma vân trôi nổi ở nơi xa, họ cũng không khỏi tuyệt vọng!
Chẳng còn cách nào...
Ngay cả trận sư của tiên minh cũng bó tay thì họ biết làm thế nào?
...
"Meo meo..."
Con mèo trắng đi phía trước, di chuyển cơ thể khéo léo linh hoạt của mình, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía đệ tử tiên môn như đang chê họ đi quá chậm.
Trước mặt nó thường xuyên xuất hiện từng đợt ma vật điên cuồng xông tới, nhiều đến mức nhìn như vô biên vô tận, dường như chỉ cần giẫm một phát là khiến con mèo trắng này nát bét. Nhưng lúc chúng đối diện với nó, lại luôn bất giác bỏ qua nó, hoặc là đi vòng qua hoặc là dứt khoát giơ móng vuốt kéo nó sang một bên, không để ý đến nó nữa.
Có thể nhìn ra được, những ma vật này không hề sợ con mèo trắng, cũng không coi nó là một thành viên, chúng chỉ vô thức bỏ quên nó. Con mèo trắng không để chúng vào mắt, mà đám ma vật cũng không quan tâm đến sự tồn tại của nó. Chúng không liều mạng bổ tới như khi nhìn thấy sinh linh khác, hai bên nước sông không phạm nước giếng, đều tỏ ra lười để ý đến đối phương.
Con mèo trắng có thể đi lại dễ dàng, nhưng chúng đệ tử tiên môn thì chỉ có một cách là giết ma vật để mở đường, có thể nói là đi một bước giết một mạng, vô cùng gian nan. Cũng may mà thực lực của đệ tử các đại tiên môn không phải là giả, hơn nữa những ma vật thình lình xông ra này luôn dễ đối phó hơn Tiểu Viên sư huynh đang truy sát phía sau một chút. Bởi vì họ mở một con đường máu, xông lên phía trước!
"Ha ha, hồ Ma Tức đã là một vùng tử địa, các ngươi còn định trốn đi đâu?"
"Phương Nguyên, không phải ngươi rất cuồng vọng à? Sao không quay lại đây đánh với ta một trận?"
"Kẻ nào ngăn cản ta, giết không tha. Lũ sâu kiến các ngươi..."
Tiểu Viên sư huynh đang giận dữ đuổi theo phía sau, lúc thì quát tháo, lúc thì giết chóc.
Nhưng lúc này dường như y có một loại tâm lý kỳ quặc, có chút không nỡ giết những đệ tử tiên môn này.
Không phải là không đang tâm, mà là không nỡ.
Cảm giác này giống như y coi đám đệ tử tiên môn kia là khán giả, muốn trước khi chết họ sẽ chứng kiến cảnh mình giết chết Phương Nguyên. Tuy y có gan ra đòn sát thủ, nhưng không muốn chỉ thoáng cái đã giết chết quá nhiều người...
Dù sao không có khán giả chính là một việc rất mất hứng!
Ôm tâm trạng như thế, y vừa kêu gào, cười lạnh, vừa liên tục tấn công.
Quan sát của các đệ tử tiên môn lúc trước quả nhiên không sai, thực lực của y đã được tăng lên, ngày càng dễ dàng đối phó với đệ tử tiên môn. Việc này khiến y bình tĩnh ung dung, giống như từ một con chuột biến thành con mèo, từ trên cao nhìn xuống những con chuột đang chạy trối chết, thỉnh thoảng lại ra đòn tấn công khiến họ thêm hoảng hốt, sau đó thưởng thức khoái cảm khi thấy họ vội vàng chạy trốn, nhưng lại luôn nằm trong lòng bàn tay mình!
"Đây chính là cảm giác của kẻ mạnh sao?"
"Đây là đại khí vận mà tiên đạo mang tới cho ta sao?"
"Việc này quả nhiên là tuyệt vời, cũng chỉ có ta mới có thể đảm đương được loại đại khí vận này..."
Chỉ có điều khi y chú ý thấy hướng chạy của đám đệ tử tiên môn, thì cảm giác cao cao tại thượng đó dần dần thay đổi vị. Có thể thấy những người đó đang chạy loanh quanh trong khe núi, rẽ đông, ngoặt tây, chẳng hiểu sao lại có chút kỳ lạ, đây chính là phương hướng dẫn đến nơi y được truyền một thân khí cơ này. Y không khỏi kinh hãi, hơi nheo mắt lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ...
"Hẳn là không phải chứ, chỗ đó rõ ràng còn cách nơi này rất xa..."
Nhưng suy nghĩ này còn chưa tan, y cũng đã theo đám đệ tử tiên môn đang chạy trốn này chuyển sang một ngọn núi khác. Sau đó nâng mắt nhìn lại, Tiểu Viên sư huynh nhất thời sửng sốt, đây chính là thung lũng thần bí mà mình nhận được truyền thừa kia...
"Đoàng..."
Khi thung lũng kia xuất hiện trước mặt đám đệ tử tiên môn, đột nhiên có một âm thanh giống tiếng sấm vang lên, một thứ ý chí kỳ dị giáng xuống, bao phủ lấy toàn thung lũng. Cũng đúng vào lúc ý chí đó xuất hiện, đám ma vật ở dọc đường bổ nhào ra cắn xé các đệ tử tiên môn bỗng như cảm ứng được điều gì, đột ngột co rúm lại, chậm rãi lùi về phía sau...
Chúng không dám tới quá gần thung lũng này!