Đại Kiếp Chủ

Chương 294: Lại về sơn cốc (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Các đệ tử tiên môn quanh hắn càng lúc càng ngã xuống nhiều hơn, tiếng kêu bi thương giận dữ vang trời.

Tâm tình của Phương Nguyên cũng đã hết sức nóng vội, mồ hôi lạnh đã toát đẫm người...

Tìm không được sơn cốc kia, hắn thực sự không biết nên giải quyết vấn đề này thế nào, cũng không biết nên trả lời thế nào cho những vị đệ tử tiên môn đang nóng lòng thúc giục, cứ thêm một khắc trì trệ ở đây thì nỗi lo lắng này lại lớn thêm một chút, như thể có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt tâm can...

“Phương Nguyên sư huynh, ngươi nhìn kìa...

Đúng vào lúc này, Lạc Phi Linh bỗng kéo tay áo Phương Nguyên, chỉ về một hướng.

Phương Nguyên nhìn theo tay nàng, lập tức tỉnh táo trở lại, hắn thấy, cách đó chừng mười trượng, trên một nhánh cây cổ thụ che trời, một con mèo trắng đang biếng nhác nằm trên đó, uể oải nhìn trận ác chiến bên này, phảng phất như thể tính mạng của đám đệ tử tiên môn đã bị dồn vào tình thế nguy cấp, máu tươi tung tóe khắp chốn thế này, đối với nó cũng chỉ là một chuyện vô cùng buồn chán, giữa hoàn cảnh hung hiểm vạn phần như thế, thật đúng là cực kì bắt mắt!

“Quả nhiên nó vẫn ở chỗ này...

Phương Nguyên nhìn thấy nó, lập tức cực kì vui mừng.

Hắn vội vẫy tay, liều lĩnh bước về phía con mèo kia.

Đệ tử tiên môn bên cạnh thấy thế bèn nhanh chóng biến đổi trận pháp, che chở Phương Nguyên tiến lên.

Đi tới gốc cây cổ thụ kia, bọn họ cũng nhìn thấy con mèo trắng nọ, tâm trạng lập tức kinh ngạc vô cùng, nhưng dưới tình huống như vậy cũng không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao, đối với bọn họ mà nói, chỉ có đám ma vật hun ác cùng với vị Tiểu Viên sư huynh điên cuồng kia mới là điều uy hiếp, những cái khác, chỉ cần không ra tay tấn công bọn họ thì đều là thứ tốt, đều không đáng để tâm.

“Meo meo...

Con mèo trắng kia thấy Phương Nguyên dẫn theo một đám người vọt tới cũng lập tức cảnh giác, kéo dài giọng kêu lên.

Nhìn con mèo kia trở nên cảnh giác, Phương Nguyên sợ mình hấp tấp làm nó chạy mất, bèn vội vàng dừng lại cách nó mười trượng, hít sâu một hơi rồi nói: “Mèo trắng à, ta biết ngươi có linh, trước đây cảm tạ ngươi dẫn ta ra khỏi sơn côcs, nhưng nay các đệ tử tiên môn bọn ta đều gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, việc vô cùng cấp bách, ta cần trở về sơn cốc kia một lần, hi vọng ngươi có thể dẫn đường giúp ta...

Hắn nói cực kì nghiêm túc, coi con mèo trắng như một vị ân nhân để nhờ giúp đỡ.

Nhưng con mèo nghe xong lại hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu liếm móng vuốt của mình.

Phương Nguyên lập tức giật mình.

Những đệ tử tiên môn khác cũng ngây cả người ra, tất cả mọi người quanh đó đều ngẩn ngơ nhìn Phương Nguyên.

“Phương Nguyên sư đệ, phương pháp mà ngươi nói, chính là đi tìm con mèo trắng này ư?

“Nhưng... rõ ràng nó chỉ là một con mèo thông thường mà...

Một loại tâm tình cực kì khó nói đang tràn lan trong lòng các đệ tử tiên môn, họ lựa chọn tin tưởng Phương Nguyên, đồng thời coi biện pháp mà Phương Nguyên nói trở thành cọc cứu mạng duy nhất của mình, nhưng khi bọn họ thấy Phương Nguyên lên tiếng nhờ vả một con mèo trắng thì đều không khỏi choáng váng, lòng nảy sinh một cảm giác cực kì quỷ dị, chẳng lẽ, vị Phương Nguyên sư huynh này cũng điên rồi?

Hay là, hắn bị Tiểu Viên sư huynh làm cho sợ hãi quá nên mới nói bừa như thế?

Dưới những ánh mắt vừa bối rối lại vừa nghi hoặc của những người xung quanh, Phương Nguyên hít sâu một hơi, lại nói: “Mời dẫn đường, ơn này cả đời khó quên.

Con mèo kia chẳng buồn liếc hắn lấy một cái, chỉ liếm móng vuốt xong bèn nằm lại, lười biếng vẫy đuôi.

Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ nhìn nó, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Gặp chuyện gì hắn đều có thể ra chủ ý, nhưng gặp phải con mèo mềm cứng đều không chịu như thế này...

“Con mèo này đang giả bộ ngu!

Lạc Phi Linh thấy thế, lòng hơi tức giận, nhấc gậy chống lên: “Để ta cho nó một gậy thử xem sao...

“Grù...

Con mèo kia vừa nhìn thấy nàng lập tức cong lưng lên, lông dựng thẳng đứng, vẻ cực kì cảnh giác, ngay cả tiếng kêu cũng biến đổi, không còn nhè nhẹ “meo meo mấy tiếng mà đã biến thành tiếng rít gào trong cổ họng như gặp phải kẻ địch/

Các đệ tử tiên môn xung quanh đều chẳng biết nên nói gì, vào thời khắc nguy cấp liên quan đến tính mạng bao người thế này, sao Phương Nguyên với Lạc Phi Linh kia lại cứ phải giằng co với một con mèo hăng say đến như thế, mặc dù ở giữa một nơi quỷ quái như hồ Ma Tức thế này lại thấy một con mèo, quả thực có làm người ta cảm thấy rất quỷ dị, nhưng dù quỷ dị đến đâu thì con mèo này thoạt nhìn cũng rất bình thường mà thôi, hoàn toàn chẳng khác gì con mèo ngoài kia bao nhiêu...

Nhưng đúng lúc này, trong một khoảnh khắc, Phương Nguyên chợt nghĩ tới một ý.

“Lạc sư muội, ngươi qua đây!

Hắn đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc nói với Lạc Phi Linh.

“Để làm chi?

Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, lò cò nhảy vài cái đến chỗ Phương Nguyên.

Phương Nguyên không nói nhiều, chỉ giơ tay vỗ lên đầu nàng một cái.

Một cái vỗ khiến cho Lạc Phi Linh sửng sốt cả ra, các đệ tử tiên môn khác cũng ngây người.

Phương Nguyên nhìn con mèo, nghiêm trang nói: “Ta biết nàng đắc tội ngươi, hiện tại ta giúp ngươi xả giận rồi đó.

Đệ tử tiên môn: “...

Lạc Phi Linh: “...

Con mèo trắng kia cũng sửng sốt một lát, sau đó liền lộ vẻ mặt kinh ngạc lại hài lòng, rồi nó nhẹ nhàng đứng lên, mặt vênh váo đắc ý liếc nhìn Lạc Phi Linh một cái, hất cái đuôi dài, chậm rãi đi về một hướng, đi được vài bước còn quay đầu nhìn Phương Nguyên, cái đuôi dài cong cong chỉ về một phương hướng, dáng dấp rất là cao ngạo.

“Trời đất ơi, nó đang chỉ đường kìa...

Đến lúc này, các đệ tử tiên môn có ngốc cũng đã nhìn ra, con mèo này quả không bình thường!

Mèo thông thường làm sao có thể bày ra vẻ mặt phong phú như vậy được, lại còn biết chỉ đường nữa?

“Mau mau lên, đuổi theo nó mau!

Bấy giờ, không cần Phương Nguyên giục, những người khác đã tự phát lên tiếng, cất bước đi theo.

Chỉ có Lạc Phi Linh còn ngây người đứng sững sờ tại chỗ, lát sau mới phản ứng lại, dậm chân quát: “Các ngươi quay lại ngay cho ta...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️