Đại Kiếp Chủ

Chương 292: Lại về sơn cốc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài đã hội tụ một số lớn ma vật, đang không ngừng tấn công về phía Bát Hoang Vân Đài. Giữa một biển ma vật, Tiểu Viên sư huynh chắp tay sau lưng, đứng thẳng người trên một ngọn núi cao, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống Bát Hoang Vân Đài. Đám ma vật ào ào lướt qua y, tình cảnh thật kì quái, giống như có một sức mạnh kì dị nào đó ngăn cách, bọn chúng hoàn toàn không thấy y, mà Viên Nhai đứng giữa đám ma vật ấy, thần sắc vẫn hết sức tự tin, bình tĩnh ung dung đợi các đệ tử tiên môn đưa Phương Nguyên ra trước mặt mình.

Một là chết, một là biến thành con rối nô lệ cho mình, y nghĩ, vấn đề này vốn không khó chọn lựa.

Y như thể đã thấy được cảnh các đệ tử tiên môn chen chúc nhau ra,quỳ gối cầu xin mình thu bọn họ là con rối, ban cho một đường sống!

Giống như vị Lữ Tâm Dao sư muội sau lưng y vậy!

Y không phải chờ bao lâu, Bát Hoang Vân Đài đã mở ra.

Y thấy các đệ tử đại tiên môn chen nhau ra, bỏ mặc Bát Hoang Vân Đài không ai canh giữ, trên mặt lộ một tia cười lạnh.

Giờ khắc này, y nhìn đám đệ tử tiên môn bên dưới, tự thấy mình như chúa tể đứng ở vị trí cao vời vợi, đưa mắt nhìn xuống một bầy con sâu cái kiến, cảnh này khiến lòng y đột nhiên dâng lên một cảm giác kì diệu, thì ra, ta sinh ra vốn chính là một cường giả như vậy...

Nhưng rất nhanh sau đó, loại cảm giác này liền bị một vạt hồi ức không vui hòa tan đi mất...

Y nhớ tới Phương Nguyên!

“Phương Nguyên à Phương Nguyên, đừng trách ta nhất định phải giết ngươi, đó là bởi vì chính ngươi muốn chết!

“Ta vốn rất tôn trọng ngươi, thậm chí muốn đường đường chính chính đánh một trận với ngươi, nhưng ngươi đã làm gì?

“Trận chiến ấy ngươi thắng thì cũng thôi đi, nhưng ngươi lại còn dám vũ nhục ta...

“Trong trận ấy, quả thật ta có hơi nóng vội, bị ngươi tóm được nhược điểm, thi triển một loại kiếm pháp cao minh hơn đánh bại ta!

“Nhưng rõ ràng, đó là một kiếm đạo chuẩn mực hàng đầu của cảnh giới Luyện Khí.

“Có thể kết luận, kiếm đao này chắc chắn có liên quan đến truyền thừa trong truyền thuyết của Thanh Dương Tông...

“Ta thua, chỉ trách ta nóng vội, điều này ta chẳng có gì để oán cả, lại đánh một trận là được!

“Nhưng ngươi đã làm gì?

“Ngươi lại nói đó là cái thứ đồ bỏ Lôi Đình Phích Lịch Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm...

“Đây chỉ là một loại kiếm pháp dành cho bọn trẻ còn hôi sữa chơi đùa với nhau mà thôi, ngươi dám nói ngươi dùng kiếm pháp này đánh bại ta, là để nhục mạ ta sao?

“Ngươi muốn hủy hoại thanh danh của ta?

“Ngươi muốn chứng minh với mọi người, ta không đáng để ngươi lấy thực lực chân chính ra đối phó?

Bắt đầu từ khi đó, mình liền thực sự hận hắn, cũng bởi có loại hận ý này, dù thấy hắn trốn vào nơi cực kì hung hiểm, bao phủ đầy ma vụ, mình cũng theo vào, dù cho hắn đột ngột biến mất tăm một cách cực kì quỷ dị, mình cũng dốc hết sức kiên trì, một lòng muốn tìm ra hắn, dù cho cuối cùng, bọn họ phát hiện sơn cốc dày đặc sương mù kia, mình cũng dứt khoát xông vào...

Và trong sơn cốc, tất cả các đệ tử tiên môn đều phát điên.

Bọn họ vì những linh dược bảo dược mà điên, vì những thần binh tuyệt thế mà điên, vì những điển tạ tu hành nổi danh thế gian mà điên, ngay cả kẻ có tâm cường chí đại như Tâm Dao sư muội, cuối cùng cũng vì một lò thần đan mà điên, nhưng mình thì không, mình chỉ một lòng muốn tìm được Phương Nguyên. Vì vậy, mình xông thẳng một đường đến nơi sâu nhất trong sơn cốc, trải qua một cơn mộng dài cực kì quỷ dị...

Sau đó, y nhận được truyền thừa của bức tượng độ kiếp!

Vào lúc đó, y thực sự muốn điên cuồng cười to, y thực sự muốn cảm tạ Phương Nguyên, chính là bởi vì hắn, mình mới xông vào được sơn cốc này, cũng chính bởi mình chỉ một lòng muốn mau chóng tìm thấy hắn nên mới không hề lưu luyến bất kì linh dược thần đan thần binh nào, thẳng đường vào đây...

Cuối cùng, mình lại nhận được đại tạo hóa cỡ này!

Thì ra, trận thí luyện này vốn chính là một cái bẫy, nhưng không sao, mình rồi cũng sẽ sống qua được thôi.

Hơn nữa, mình sẽ một bước lên trời, thẳng đến mây xanh...

Nhìn lại Phương Nguyên cũng thế, các chân truyền đại tiên môn cũng vậy, nào có khác gì những con kiến hôi?

Nhưng vì sao, ngay khi đang tiếp nhận đại đạo, y lại cảm nhận được một loại tâm tình!

Đó là tâm tình thoáng chút thất vọng!

Sau đó, y nghe được tượng đất nói một câu kia, nó thế mà lại nói, nó cảm thấy thật tiếc nuối, nó cho rằng Phương Nguyên mới là kẻ thích hợp nhất để truyền thụ!

Thì ra, gã hàn môn kia cũng đã đến sơn cốc này!

Thì ra, hắn không lựa chọn nhận truyền thừa mà lại mau chóng rời đi...

Điều này đã khiến Tiểu Viên sư huynh điên rồi!

Y không muốn tiếp nhận sự thật này, rõ ràng ta đã thông qua tâm luyện chi lộ, rõ ràng đã bắt đầu tiếp nhận truyền thừa của tiên đạo rồi, nhưng ngươi lại cứ cảm thấy tiếc nuối, ngươi lại nghĩ truyền thừa này hẳn nên dành cho cái thứ hàn môn thi rớt kia, thật đáng ghê tởm, thật quá ghê tởm, dựa vào cái gì mới được, dựa vào cái gì mà mỗi khi ta làm được một điều đáng kiêu ngạo, ngươi đều phải nhúng một chân vào, đều phải chứng minh ta không bằng ngươi?

Vì vậy, Tiểu Viên sư huynh quyết chí phải tới giết Phương Nguyên cho bằng được!

Y cần lấy máu của Phương Nguyên để chứng minh, mình mới là kẻ mạnh nhất, mình mới thực sự là người đứng đầu Tiên bảng.

Sau đó, y liều lĩnh tới đây!

Tuy biết rõ những đệ tử tiên môn này, bao gồm cả gã hàn môn kia, cuối cùng cũng sẽ chết ở nơi này, nhưng y vẫn tới!

Y muốn tranh thủ trước khi những người này chết, tự tay mình kết liễu Phương Nguyên, chứng minh cho người kia thấy!

Ngươi không hề chọn sai!

Ta mới là mạnh nhất...

“Hắn ở nơi nào...

Đệ tử tiên môn trong Bát Hoang Vân Đài đều đã ra rồi, những người này cũng đều thấy được Tiểu Viên sư huynh đứng trên đỉnh núi, ánh mắt lập tức trở nên kính nể và sợ hãi, như những con kiến hôi nhìn về phía người nắm vận mệnh của mình trong tay, cảnh này khiến Tiểu Viên sư huynh thoáng tỉnh táo lại từ giây phút trầm tịch vừa rồi, y chuẩn bị bước về phía những kẻ này, chờ bọn họ giao Phương Nguyên ra cho mình...

“Bày binh bố trận!

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng quát to, các đệ tử tiên môn đều đồng loạt đổi vị trí theo thứ tự, kết thành một đạo Kim Quang Phù Giáp trận, từng tia sáng nở rộ trong hư không, như những đóa sen vàng, bảo bọc toàn bộ đệ tử tiên môn trong đó, Phương Nguyên đứng chính giữa bọn họ, sau đó, bọn họ không di chuyển về phía mình mà lại phóng thẳng về hướng tây...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️