Đại Kiếp Chủ

Chương 289: Ba tức vì hiệp nghĩa (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Chân truyền của Bách Hoa Cốc nổi điên ư?

Lúc này, trong Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên đã hồi tỉnh từ trạng thái hôn mê sau khi trọng thương.

Xem ra đan dược của Bách Hoa Cốc quả rất hữu hiệu, hơn nữa lại thêm viên Hỏa Châu quả trước đó hắn đã luyện hóa cũng hết sức thần dị nên lúc này mới có thể giúp thương thế của hắn không đến nỗi không thể khống chế được, dưới tình huống đã nuốt phải Tam Chuyển Phong Ma Đan, lại dùng thân thể chồng chất ám thương này để thi triển một kiếm kinh người mà chỉ ngủ ba ngày đã tỉnh lại.

Chỉ có điều, mặc dù đã tỉnh lại nhưng hắn cũng phát hiện nay mình quả thực không có sức đánh tiếp nữa. Không giống như trước đó, bề ngoài hắn vẫn tỏ ra như không hề có chuyện gì, nhưng nay ám thương đã thành minh thương, ngay cả ngồi dậy cũng khó.

Nghe đệ tử Tiểu Trúc Phong kể lại chuyện phát sinh ngoài kia, hắn cũng hơi ngẩn ra, lòng thoáng hiểu được phần nào.

“Đệ tử họ Viên kia của Bách Hoa Cốc vô cùng đáng sợ, tu vi của y thậm chí còn vượt cả Trúc Cơ, thật không biết y làm thế nào, đáng sợ hơn chính là, hiện tại y như là đã thật sự điên rồi, đối mặt với các đệ tử tiên môn vẫn ra tay giết chóc chẳng hề lưu tình chút nào. Lại thêm bên ngoài kia, ma vật đã bắt đầu tụ tập trở lại, như là chuẩn bị tấn công lần nữa, nhưng đám ma vật này như thể không nhìn thấy y vậy...

“Nếu ma vật thực sự tấn công lên, hai bên tăng cường đánh vào như vậy, Bát Hoang Vân Đài này chắc chắn không thể giữ nổi, mọi người chúng ta...

“... e rằng đều sẽ phải chết ở địa phương quỷ quái này mất thôi.

Tiểu Kiều sư muội đã tái nhợt mặt mày, có điều nói ra những lời này, ngay cả chính nàng ta cũng cảm thấy không biết phải làm sao.

Chết ở địa phương quỷ quái này...

Những lời đó, nàng đã quên mất mình nói bao nhiêu lần rồi...

Bởi vì... lần thí luyện này, đặc biệt đối với Tiểu Trúc Phong mà nói, thật sự là hung hiểm cực điểm...

Chỉ có điều, nàng vẫn chưa rõ lắm, một lần lại một lần bị dồn đến tuyệt cảnh, sao mãi vẫn chưa đi đến kết thúc...

Đây còn là thí luyện sao?

Đây phải gọi là một lần tàn sát đệ tử tiên môn mới phải đi?

Bởi, bất kể đứng ở góc độ nào nhìn vụ việc này đều thấy, độ khó của lần thí luyện này đã vượt xa trình độ trung bình nên có của một lần thí luyện!

“Nếu quả thật phải chết, hẳn là chúng ta cũng đã sớm chết rồi!

Phương Nguyên nghe xong, chỉ trầm mặc một lát, mới khe khẽ nói một câu, sau đó thở ra một hơi thật dài. Sau khi nghe kể về sự biến hóa của vị Tiểu Viên sư huynh kia, hắn đã mơ hồ nghĩ tới một khả năng, đây cũng chính là điểm làm hắn lo lắng trước đó, vốn sâu trong thâm tâm hắn đã ngóng trông điều này đừng nên trở thành sự thật, nhưng dường như mọi việc đều đã được định trước, kết quả xấu nhất vẫn cứ xuất hiện...

“Tiên ngẫu độ kiếp...

Thâm tâm hắn lóe lên bốn chữ.

Hắn nhớ lại khi bị lạc trong sơn cốc, những điều nghe thấy, trông thấy trong một ảo mộng, tất cả kí ức đó đều giống như một cơn mộng dài, tỉnh mộng rồi, những việc mới trải qua trong mộng liền lập tức trở nên tàn khuyết thiếu sót, hơn nữa, theo thời gian trôi đi, càng ngày càng không được trọn vẹn, cho đến khi biến mất không còn vết tích gì, nhưng tới tận lúc này, hắn vẫn nhớ được mấy tin tức mấu chốt trong giấc mộng đó...

“Hậu bối của thế gian thật vô năng, không có năng lực kháng cự đại kiếp nạn, ngay cả đám đệ tử tiên môn các ngươi cũng là những tế phẩm mà bọn hắn vứt bỏ...

“Hiến tế các ngươi cho hơi thở tàn dư của đại kiếp nạn, để cầu hoãn lại ngày đại kiếp nạn giáng lâm thế gian...

“Bọn ngươi đều chỉ là đám dê bò nằm trên thớt đợi làm thịt, hẳn phải chết không thể khác được, chủ nhân nhà ta lựa chọn ngươi, đó là cho ngươi một sinh cơ...

Những lời vốn đã sắp sửa quên đi này lại bị hắn mạnh mẽ lôi ra khỏi vùng sâu xa trong thức hải.

Thậm chí, hôm nay hắn không cần đi xem Tiểu Viên sư huynh kia đã trở nên thế nào cũng biết được đã có chuyện gì xảy ra với y...

Y cũng xông vào sơn cốc đó, y cũng vượt qua Tâm Luyện...

Sau đó, đối mặt với mê hoặc đến từ truyền thừa của tiên ngẫu độ kiếp, y đã đưa ra lựa chọn khác mình!

Mình và Lạc Phi Linh đều biết rõ truyền thừa của tượng đất đó không đơn giản như vậy, cho nên lựa chọn cự tuyệt, cũng bởi thế nên mới bình an rời khỏi sơn cốc, nhưng Tiểu Viên sư huynh lại tiếp nhận truyền thừa đó, đại khái đây chính là nguyên nhân khiến thực lực của y tăng vọt mạnh mẽ, cũng là nguyên nhân khiến y trở nên điên cuồng như vậy, chỉ có một điểm khó hiểu duy nhất là, người này, vì sao nhất định phải chạy tới Bát Hoang Vân Đài tự tay giết mình mới được?

Bởi theo như lời tiên ngẫu nói, thì dù y không đến, tất cả các đệ tử tiên môn cũng chẳng có một con đường sống nào nữa!

Dẫu sao, hắc ám ma tức xung quanh nơi này thật quá đáng sợ rồi.

Đây là một ma địa sẽ không ngừng sinh sôi ra ma vật, bọn họ bị nhốt ở nơi này, vốn hẳn phải chết.

Khác biết lớn nhất chắc cũng chỉ là chết sớm hay chết muộn một chút mà thôi.

...

...

“Lời kẻ đó, có lẽ là sự thực...

Vào lúc này, bên trong Bát Hoang Vân Đài, các vị chân truyền đại tiên môn đều đã bắt đầu tuyệt vọng nhìn bên ngoài, chân truyền của Thượng Thanh Sơn là Mai Đại Chí lên tiếng, giọng đã lộ vẻ tuyệt vọng: “Lần thí luyện này, có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi, chúng ta lúc mới bắt đầu đã không có hi vọng thoát ra, buồn cười một điểm là chúng ta còn tưởng chỉ có Thanh Dương Tông mới gặp xui xẻo, cho là chúng ta có thể thả lỏng mà rời đi, đây quả thực là quá ngây thơ rồi, nếu chúng ta không tới đây, có lẽ hôm nay, đệ tử ngũ đại tiên môn đã bị tàn sát không còn một mống...

“Nếu chúng ta không tới, Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương Tông hẳn đã bị công phá từ bốn ngày trước, sau đó, thực lực của những ma vật này sẽ được tăng vọt lên, hắc ám ma tức cũng sẽ trào về lãnh địa các tiên môn khác, đám ma vật được tăng vọt thực lực thậm chí có thể tàn sát tiên môn thứ hai chỉ trong vòng một ngày, sau đó là tiên môn thứ ba, thứ tư... Cho đến khi tàn sát sạch các tiên môn mới thôi!

Tiêu sư tỷ của Bách Hoa Cốc hiển nhiên cũng đã nghĩ tới vấn đề này, trên thực tế, không riêng gì bọn họ, tất cả các đệ tử chân truyền đều không phải kẻ ngu, bọn họ đều ý thức được khả năng này, hai người kia chẳng qua là người nói ra điều đó trước tiên mà thôi...

Nhưng vấn đề ở chỗ, phát hiện ra thì làm được gì?

Bọn họ nên giải quyết vấn đề này thế nào đây?

Cho tới bây giờ, bọn họ mới chỉ nghĩ tới một khả năng mà thôi...

Đối với các đại tiên môn mà nói, bọn họ là thiên kiêu chân truyền, nhưng đối với Tu Chân Giới rộng lớn bạt ngàn như vậy, bọn họ lại là thứ gì chứ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️