Cổ Mặc trưởng lão lắc đầu: “Lão nhi không dám, nhưng có một câu này muốn nói với tuần tra sứ...
Tuần tra sứ mất kiên nhẫn khoát tay áo: “Nói mau!
Cổ Mặc trưởng lão trầm ngâm một chốc, mới hạ giọng: “Dị biến lần này của hồ Ma Tức đúng là ngoài ý muốn, lão phu hi vọng Tiên Minh có thể mau chóng tra rõ ràng nguyên do, đưa đám trẻ này về, nếu không, dù phải lên Kiếp Phạt Đài một chuyến, lão phu cũng phải vào trong đó xem thế nào!
“Ngươi... Lớn mật!
Tuần tra sứ nghe vậy bèn quát lạnh một tiếng, ngay cả hư không đều như thể chấn động không thôi.
Các vị trưởng lão của tiên môn khác cũng kinh hãi quay đầu nhìn Cổ Mặc trưởng lão, thầm nghĩ, ngươi còn cho Thanh Dương Tông các ngươi vẫn là Vân Châu Đệ Nhất Đại Tiên Môn của ngàn năm trước đây ư, lại dám phân cao thấp với cả tuần tra tiên sứ trấn thủ một phương của Tiên Minh như vậy.
Nhưng Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương Tông đối mặt với lửa giận của tuần tra sứ mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn có vẻ thâm trầm hơn, lát sau mới nói tiếp: “Lão phu có chuyện muốn nói cho tuần tra sứ, còn mong tuần tra sứ chịu khó nghe hết, sau đó hẵng ra quyết định cho chuyện này...
Tuần tra sứ âm trầm mặt mày, lạnh lẽo nói: “Vậy ngươi thử nói chút xem!
Cổ Mặc trưởng lão hít sâu một hơi, nói: “Thanh Dương Tông ta dĩ nhiên không còn như xưa, chỉ trông coi một góc, nhưng ít nhiều còn có chút của cải, cũng có phương pháp tu hành được đồng đạo thừa nhận, thường xuyên có vài vị bạn cố tri đưa con cháu hậu duệ đến giao cho Thanh Dương Tông chúng ta giáo dục, bốn năm trước, Thanh Dương Tông ta đã thu một đồ đệ như thế, đó là một nữ đồ do một vị người quen cũ của lão phu đưa đến...
Mấy vị trưởng lão, thậm chí cả tuần tra sứ nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Loại chuyện này ở các tiên môn thực sự là quá thường thấy, vị Cổ Mặc trưởng lão này, vào thời điểm nguy nan như vậy, nói đến chuyện đó làm gì mới được?
Nhưng bọn họ đều biết, Cổ Mặc trưởng lão đã lên tiếng tất có nguyên nhân, bởi vậy không ai cắt lời ông, đều cố gắng nhẫn nhịn nghe hết.
“Cô bé kia rất thông minh tinh quái, cũng khá là nghịch ngợm và hay gây chuyện, nhưng cũng chỉ là chuyện thường tình của trẻ nhỏ, lão phu cũng không suy nghĩ nhiều, bèn để cho nàng ở lại Tử Vân Phong tu hành, sau lại thỉnh thoảng có quan sát đôi lần, phát hiện thiên tư của nàng thật sự cực cao, tuy tính tình lười biếng, nhưng bất luận là thứ gì, chỉ cần học một lần liền biết, nhưng sau lại lập tức quên ngay, không giống như tu hành mà như đang chơi vậy...
Cổ Mặc trưởng lão trầm giọng kể, thanh âm lạnh nhạt, không vội không hoảng.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?
Tuần tra sứ đã bắt đầu không nhịn được, lạnh lùng hỏi ông.
“Lão phu muốn nói là...
Cổ Mặc trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía tuần tra sứ, thấp giọng nói: “Sau khi quan sát vài lần, ta cũng đã phát hiện nữ đồ kia có chỗ khác người, đồng thời cũng mơ hồ đoán được lai lịch của nàng, còn đi hỏi vị bạn cũ đưa nàng tới, vị bạn cũ kia lại chỉ nói ta nhìn ra là được, không cần nói ra, đây vốn là một đại thiện duyên của Thanh Dương Tông ta, ta cực kì đồng ý, cho nên cũng mặc nàng muốn làm gì thì làm...
“Từ đó, nàng kia ở trong tiên môn tự tại tu hành, không có gì khác biệt so với các đệ tử tầm thường khác...
“Theo như cái nhìn của lão phu, ta cũng mong nàng tiếp tục ở lại như vậy, cho đến ngày nàng chán nơi này, hoặc là tu vi đủ rồi, một mình rời đi, tất nhiên các bên đều vui vẻ, nhưng nếu nàng đó vì một chút việc ngoài mà rơi vào trong hồ Ma Tức...
Nói đến chỗ này, Cổ Mặc trưởng lão bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía tuần tra sứ, trầm giọng: “Đừng nói Thanh Dương Tông ta không thể thoát khỏi tội này, ngay cả tuần tra sứ các hạ... thậm chí là Vân Châu Độ Kiếp Tiên Điện này, cũng e không gánh nổi hậu quả...
Nghe Cổ Mặc trưởng lão uy hiếp như vậy, các vị trưởng lão của tứ đại tiên môn đều lập tức biến sắc!
Lại dám uy hiếp tuần tra sứ, bọn họ đây đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ nữa!
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, vị tuần tra sứ kia vẫn không hề nổi nóng, chỉ trầm mặc một lát rồi thấp giọng hỏi: “Người nữ đồ kia từ đâu tới?
Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, nói ra hai chữ: “Nam Hải.
Xung quanh tức thì không một tiếng động, chỉ có tiếng gió thét gào, trời cao vời vợi bỗng chốc như thấp xuống đôi phần.
“Việc này có thật không?
Tuần tra sứ im lặng chốc lát mới chậm rãi hỏi một câu.
Cổ Mặc trưởng lão lại trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Chỉ là suy đoán của lão phu, nhưng tuần tra sứ muốn mạo hiểm một phen sao?
Tuần tra sứ không nói gì, bỗng nhiên vung tay áo, lớn tiếng: “Một canh giờ nữa, bản tọa sẽ tới.
Thủy kính trong không trung đã biến mất, xung quanh vắng lặng đến đáng sợ.
Hồi lâu sau, Hồng Đan trưởng lão mới chầm chậm hỏi: “Cổ Mặc sư huynh, chuyện ngươi vừa nói, có thật không?
Cổ Mặc trưởng lão chỉ khe khẽ lắc đầu: “Mong là còn kịp!