Trước đây, khi cử người đuổi giết “Hắc Bạch Song Sát, bọn họ cầm đầu nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc, hôm nay thấy họ đã trở về, đệ tử tiên môn vốn nên vui vẻ mới phải, nhưng ai nấy đều lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, dáng dấp hai người không thay đổi nhưng lại gây cho người ta cảm giác không giống xưa nữa, nhất là trên người Viên Nhai, không hiểu sao lại mơ hồ có một khí chất xam xám mờ ảo, phảng phất tựa một vực thẳm, âm u lãng đãng, không thể xem kĩ...
Nói đơn giản là, người thì vẫn chính là người đó, nhưng hơi thở đã không giống bình thường.
“Đó chẳng phải Tiểu Viên sư huynh đó sao?
“Huynh ấy và Tâm Dao sư muội về rồi...
Lúc này, các đệ tử Bách Hoa Cốc gần đó cũng đã nhìn thấy Viên Nhai và Lữ Tâm Dao, lập tức reo lên vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước tới đón chào, bọn họ không có ánh mắt quan sát sắc bén như đám Tiêu sư tỷ, có người nghe Tiểu Viên sư huynh hỏi bèn đáp lời theo bản năng: “Là vị Phương Nguyên sư huynh của Thanh Dương Tông đó ạ, vừa rồi một kiếm phi thiên của hắn đã chém chết ma ưng, thật là lợi hại, cho nên mọi người...
Nửa câu sau, gã không nói ra nổi.
Bởi lúc này, ngay cả gã cũng đã nhận ra Tiểu Viên sư huynh không được bình thường!
Nghe đệ tử Bách Hoa Cốc nói vậy, y đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra một tia đỏ máu cực kì đáng sợ, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía trước, miệng cười khàn khàn:
“Ha ha... Ha ha, bởi hắn đánh bại ta, cho nên hắn thành đệ nhất chân truyền của ngũ đại tiên môn ư?
“Bởi ta từng thất bại, cho nên các ngươi đều nghĩ ta không bằng hắn, nên nhường vị trí đứng đầu Tiên bảng này cho hắn ư?
“Đệ nhất chân truyền... Ha ha, nói cho ta biết, hiện hắn đang ở nơi nào...
Động thái quái dị của Viên Nhai tức thì khiến mọi người không nói được lời nào, trong lòng bất chợt cảm thấy buốt lạnh.
“Viên Nhai, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu sư tỷ lúc này đã không nhịn được, nàng nhận ra Viên Nhai có điểm gì đó không bình thường, trầm giọng quát khẽ một tiếng, nỗ lực giúp y tỉnh táo lại, sau đó nhìn sang Lữ Tâm Dao đứng sau lưng y, hỏi: “Tâm Dao sư muội, mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lữ Tâm Dao ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi lại chậm rãi cúi đầu.
Ánh mắt ấy, như thể đã dại ra rồi.
Tựa như là... thất hồn lạc phách...
Tiểu Viên sư huynh kia lại tiếp tục bước về phía trước, thanh âm như thể gầm gừ trong họng: “Phương Nguyên... ở nơi nào?
“Viên Nhai sư đệ, hãy khống chế bản thân lại!
Tiêu sư tỷ thấy Viên Nhai đi tới, vội quát khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi mang đi hơn ba mươi đệ tử của Bách Hoa Cốc, nay bọn họ ở đâu? Những đệ tử tiên môn khác đi cùng các ngươi đâu rồi? Các ngươi... có phải đã gặp chuyện hung hiểm gì không? Có liên quan đến đệ tử Thanh Dương Tông sao? Nếu trong tay các ngươi có bằng chứng gì, mau lấy ra đây, đã có ta làm chủ cho các ngươi...
Bấy giờ, trong lòng nàng đã dâng lên một dự cảm rất tồi tệ, âm điệu có chút vội vã thảng thốt.
Biểu hiện quái lạ của Viên Nhai lúc này khiến cho trái tim nàng chìm dần xuống.
“Những thứ phế vật kia à?
Viên Nhai như đã nghe hiểu ý nàng, nhưng sau khi nghe xong lại nở một nụ cười lạnh, vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Bọn họ đều chết cả rồi, ha ha, bọn họ không vượt qua được Tâm luyện chi lộ, dĩ nhiên phải chết khổ không thể tả, có điều việc này không liên quan gì đến gã họ Phương kia, ta cũng chẳng để tâm đến những việc đó, bằng chứng gì gì đều không quan trọng, hiện tại ta chỉ muốn - tự tay mình giết hắn mà thôi...
Nói đến đây, bỗng dưng y hơi cảm ứng một chút rồi cất bước đi về phía Bát Hoang Vân Đài.
Y nhấc chân bước đi, Lữ Tâm Dao cũng lẳng lặng đi theo, như thể một u hồn theo đuôi.
“Tâm luyện chi lộ là thứ gì?
“Hồng Báo chân truyền của tông ta cũng đã chết sao?
“Đệ tử Bách Hoa Cốc kia, mau mau nói rõ tình hình ra...
Nghe Viên Nhai nói như vậy, những vị chân truyền của tiên môn khác đều kinh hãi ra mặt, vội vàng hét lớn.
Nhưng vào lúc này, Viên Nhai chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái, như thể nhìn một đám người chết, sau đó chẳng hề để tâm đến nữa mà tiếp tục thẳng bước về phía Bát Hoang Vân Đài, người khác nhìn vào có thể mơ hồ phát hiện ra, sát khí trên người y nồng đậm cực kì, mà cũng cực kì quái dị...
“Viên Nhai, trạng thái hiện tại của ngươi rất không ổn, hãy nghe ta nói trước đã...
Trái tim Tiêu sư tỷ như muốn ngừng đập, nàng bỗng dưng lắc mình chặn trước mặt Viên Nhai, cố gắng hết sức để thả chậm ngữ điệu, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Cút ngay!
Nhưng không đợi nàng nói hết câu, Tiểu Viên sư huynh kia đột nhiên lạnh lùng quắc mắt nhìn nàng một cái, sau đó, y phất tay quét ra ngoài.
Một cái vung tay, như thể cưỡng chế di dời một con ruồi con muỗi, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng hậu quả nó mang tới lại đáng sợ dị thường.
Theo tay áo y vung lên, một luồng lực lượng đáng sợ khó có thể hình dung đang cuồn cuộn mãnh liệt ập đến, mạnh như thủy triều, hung hăng quật về phía Tiêu sư tỷ, tu vi của Tiêu sư tỷ vốn cao hơn Viên Nhai rất nhiều, lúc ngăn cản Viên Nhãi cũng đã thận trọng đối phó, nhưng đối mặt với một cái phất tay đáng sợ này lại hoàn toàn không thể chống đỡ được, “ọc một tiếng hộc máu tươi, toàn thân bay ra ngoài như một túi vải rách nát.
“Phế vật!
Viên Nhai lạnh lùng nhìn nàng một cái, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
“Tiêu Phục Linh sư tỷ!
“Đệ tử Bách Hoa Cốc kia, ngươi điên rồi à?
Các vị chân truyền quanh đó cùng các đệ tử đồng thời kinh hãi, ra tay ngăn y lại.
“Ta điên ư? Ha ha, ta thấy rất tuyệt, cả đời này chưa từng tuyệt như vậy...
Viên Nhai lạc giọng cười lớn, hai tay rung lên, rồi xung quanh y vang lên những tiếng ầm ầm, một loại tiên uy đáng sợ đến khó có thể hình dung bất ngờ bùng nổ từ bên trong y, gần như trong nháy mắt đã tập kích cả một khu vực xung quanh y, khiến cho toàn bộ đệ tử chân truyền và các đệ tử khác trong phạm vi mười trượng đều bị đẩy bắn ra ngoài.
Khí thế của y càng lúc càng mạnh, càng ngày càng cao, như một kẻ khổng lồ đang bước đi trên đường, xông thẳng về phía Bát Hoang Vân Đài, khí thế không thể ngăn trở, thanh âm nặng nề vang lên: “Phương Nguyên, ta tới giết ngươi đây, mau ra đây chịu chết đi...
“Không xong rồi, đệ tử Bách Hoa Cốc kia đã... điên rồi...
“Y đọa hóa rồi ư? Sao có thể có được thực lực đáng sợ cỡ này?
Các đệ tử tiên môn vừa mới hồi phục tinh thần sau một cuộc đại chiến nay lại đồng thời kinh hãi, trong lòng vừa sợ vừa hoảng, sợ chính là, tại sao gã đệ tử Bách Hoa Cốc này lại có lực lượng mạnh mẽ cỡ đó, y vừa mới nhẹ nhàng ra tay, mọi người đã có thể xác định, lúc này pháp lực toàn thân y đang hừng hực cháy lên, đã vượt xa cảnh giới của bọn họ rồi!
Mà điều khiến bọn họ hoảng chính là, dường như y đã đọa hóa rồi, ra tay tấn công các đệ tử đại tiên môn hoàn toàn không chút lưu tình!
Ầm ầm...
Sau lưng y xuất hiện một cột khói đen thẳng tắp, nhanh chóng vọt thẳng về phía Bát Hoang Vân Đài.
Vào lúc này, các đệ tử tiên môn thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy y nhảy lên không trung, hai tay rung lên, khắp bầu trời phủ kín cánh hoa sen đỏ, tấn công thẳng về phía Bát Hoang đại trận, vô số cánh sen biến thành kiếm quang, xem ra còn mạnh hơn cả đám ma vật trước đó, gần như chỉ trong tích tắc đã khiến cho trận quang quanh Bát Hoang Vân Đài lập lòe chực tắt.
“Ngươi điên thật rồi sao?