Đại Kiếp Chủ

Chương 283: Đã đến lúc rời đi rồi (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong thâm tâm, ai nấy đều chi mong mỏi, tuyệt đối đừng có xuất hiện một thứ khủng bố cỡ ma ưng một lần nữa...

Trời xanh dường như cũng nghe được lời cầu xin của bọn họ, còn dư lại ba ngày quả nhiên được thả lỏng rất nhiều.

Từng ngày trôi qua, ma vật tới lại đi, có lúc thế lớn, có lúc thế yếu, nhưng trước sau vẫn không xuất hiện thứ ma vật nào mạnh mẽ cỡ ma ưng kia, các tiên môn đệ tử trải qua luân phiên chiến đấu, ít nhiều gì đều có thể đánh lùi từng đợt ma vật này.

Sau năm ngày đại chiến, xung quanh tòa Bát Hoang Vân Đài này, quả thực có thể nói là máu chảy thành sông, thê lương cực kì.

Nhưng giữa hắc ma vô tận, Bát Hoang Vân Đài vẫn hiên ngang đứng đó, linh quang không giảm.

Rốt cuộc, ngày thứ năm cũng đến!

Khi các đệ tử vừa đánh lui một nhóm ma vật, thấy được bầu trời phía đông bắt đầu ửng sắc trắng, bọn họ đều thở ra một hơi thật dài, suýt thì té ngã xuống đất. Hôm nay, trong hồ Ma Tức, dù có mặt trời mọc lên từ phương đông thì cũng không thể thấy được, nhưng khi trời phía đông trở nên hơi hửng sáng, bọn họ đều biết, bên ngoài đã lại đón một ngày mới, lại một đêm gian nan qua đi...

Cuộc thí luyện gian khổ mà bọn họ đếm từng ngày chờ đợi, rốt cuộc cũng kết thúc rồi!

Đại trận truyền tống hắn sắp mở ra rồi...

“Các vị đệ tử tiên môn, cứu trị người bị thương, điểm lại nhân số, chuẩn bị rời đi thôi...

Có vị chân truyền tiên môn đang kêu gọi, chỉ huy các đệ tử tiên môn thu dọn.

Trải qua tất cả, chịu đựng được đến thời khắc này, các đệ tử tiên môn đều hưng phấn cực kì, vội vàng tất bật, dù thân thể mỏi mệt đến đâu cũng đều kích động vô cùng, bởi vì, sau khi trải qua mấy ngày đại chiến hắc ám ấy, thì không có thứ gì quan trọng hơn việc rời khỏi nơi này nữa...

“Đệ tử Bách Hoa Cốc, nhanh chóng thu dọn thi hài đồng môn...

“Đệ tử Thú Linh Tông, ai còn có thể thở được thì mau chóng xưng tên ra...

Thế là lúc này, các loại mệnh lệnh đều được ban bố khắp nơi, rất nhanh sau đó liền có từng lời đáp lại tới bọn họ. Cuối cùng, các vị chân truyền đều đồng thời chú ý tới một vấn đề.

Còn có một nhóm người chưa tới!

Mấy ngày đại chiến liên tục này, dĩ nhiên có người chết người bị thương, các đại tiên môn cũng không ngoại lệ, thậm chí ngay cả mấy vị chân truyền đứng đầu tiên môn cũng đã có mấy người ra đi, những điều này đều nằm trong dự liệu, sống chết có số, chẳng trách được ai, nhưng mấu chốt là, các đại tiên môn đều phát hiện, các đệ tử mà bọn họ phái ra đuổi giết “Hắc Bạch Song Sát trước đó, cho đến nay vẫn chưa thấy trở về...

Hôm nay, thí luyện đã kết thúc, vì sao bọn họ còn chưa thấy bóng dáng đâu?

Nếu nói là bọn họ gặp phải điều gì đó hung hiểm ngoài kia, thương vong thảm thiết thì cũng có thể hiểu được, nhưng bất kể thế nào, tứ đại tiên môn tính ra đã phái hơn hai trăm đệ tử đi, trong đó có không ít thiên kiêu, cùng với đệ tử chân truyền như Viên Nhai và đệ tử nhập thất như Lữ Tâm Dao, thân phận đều không tầm thường, thực lực cũng có thể nói là hùng hậu, dù có gặp phải hung hiểm gì... thì chí ít... cũng phải có vài người trốn về được mới phải. Nhưng kết quả là đến nay vẫn hoàn toàn không có lấy một tin tức gì, điều này khiến lòng người ở đây vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng.

Sống gặp người, chết thấy xác thì đều chấp nhận được, nhưng không thể cứ thế hồ đồ không rõ bỏ bọn họ lại nơi này.

“Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải đi hỏi vị Phương Nguyên sư huynh kia một tiếng...

Các vị chân truyền của mấy đại tiên môn thương lượng với nhau, cuối cùng đưa ra quyết định.

“Cũng được, nói năng nhớ khách khí một chút, tìm người đến nói cho hắn biết, tứ đại tiên môn không phải hạng người vong ân bội nghĩa, chúng ta ghi nhớ công lao chém chết ma ưng của hắn, đồng thời cũng thừa nhận thân phận đệ nhất chân truyền của tiên môn Việt Quốc này của hắn, chỉ hi vọng hắn có thể nói cho chúng ta chút đầu mối...

“Ha ha, trong đợt thí luyện này, hắn biểu hiện khiến người ta thán phục đến thế, chỉ e dù chúng ta thực sự chứng minh được hắn là người hủy các Vân Đài thì các trưởng lão cũng sẽ không... Tiêu sư tỷ của Bách Hoa Cốc cười khổ, sau đó tính đưa người vào Bát Hoang Vân Đài, hỏi Phương Nguyên một câu.

“Ai là đệ nhất chân truyền của ngũ đại tiên môn?

Nhưng chính vào lúc này, cách đó không xa bỗng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

Các vị chân truyền đồng thời lấy làm kinh hãi, quay đầu lại nhìn, thấy trên một sườn núi gần đó, giữa hắc ám ma tức nồng nặc, một bóng người thon gầy chậm rãi đi ra, trên người y mặc một bộ áo bào trắng đã bẩn thỉu nhàu nát, nhưng vẫn có thể thấy được trên đó có thể mấy đóa hoa sen, mái tóc xõa rối rũ xuống, khí chất toàn thần có vẻ lạnh lẽo âm u, khiến người ta phát lạnh, đó chính là đệ tử chân truyền trẻ tuổi nhất của Bách Hoa Cốc, Viên Nhai, sau lưng y còn có một nữ tử, trông cũng lạnh lẽo âm trầm như vậy, chính là Lữ Tâm Dao...

“Viên Nhai?

“Tâm Dao sư muội?

Đệ tử Bách Hoa Cốc nhìn thấy bọn họ lập tức đều kinh hãi hô lên.

Không ngờ rằng vừa nhắc tới bọn họ, bọn họ liền xuất hiện ở đây, cứ thế đã trở về lúc nào chẳng hay.

“Các ngươi đã gặp phải chuyện gì vậy?

“Những đệ tử tiên môn khác đâu?

Mọi người dù đang kinh hãi nhưng vẫn vội vàng chạy đến nghênh đón, mau chóng truy hỏi.

“Ta đang hỏi các ngươi, ai là đệ nhất chân truyền của ngũ đại tiên môn thế hệ này?

Viên Nhai đột ngột ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, ánh mắt chứa đầy một luồng hàn khí không thể miêu tả.

Loại hàn khí này, khiến cho mấy đệ tử chân truyền của các đại tiên môn đồng loạt ngẩn ra, dừng chân bước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️