Cũng vào giờ khắc này, Phương Nguyên rốt cuộc rơi xuống, nhưng thứ mà thân thể tiếp xúc được lại là một quầng sáng mềm mại.
Hắn dốc hết sức mở mắt nhìn, liền thấy mình rơi vào trên lưng một con lang to lớn, vốn tưởng là ma vật nhưng sau lại nhanh chóng nhận ra con lang này không có một chút hơi thở tà dị nào, nó chỉ là một chiến hồn do linh quang biến ảo ra, bấy giờ hắn mới hiểu mình đã được đệ tử Thú Linh Tông kịp thời đón đỡ, sau đó bèn thấy bảy, tám tráng hán bảo vệ hắn vào bên trong, vừa gầm gào vừa xông ra bên ngoài.
“Các sư huynh Thú Linh Tông, để bọn ta mở đường cho các ngươi...
Phía trước, lại xuất hiện bóng dáng các đệ tử Thượng Thanh Sơn, bọn họ xông vào trong đám ma vật, tiếp ứng cho đám đệ tử Thú Linh Tông.
“Có Huyền Kiếm Tông bọn ta hộ pháp, các ngươi cứ an tâm rút về đi.
Xung quanh có vô số ma vật xông về phía đám đệ tử Thú Linh Tông này, nhưng ngay sau đó liền có mấy đạo kiếm quang bay tới, bảo vệ xung quanh, tạo thành từng tầng từng lớp che chắn cho mấy vị đệ tử Thú Linh Tông, nhanh chóng di chuyển về phía đại trận...
“Trời ơi, sao hắn lại bị thương nặng đến thế này?
“Mau đút Bách Hoa Đan cho hắn...
Trong đại trận, đệ tử Bách Hoa Cốc cũng tiến đến đón, vừa nhìn thấy thương thế của Phương Nguyên đều lập tức kinh hãi vô cùng, không do dự chút nào, vội lấy ngay loại đan dược quý giá nhất của Bách Hoa Cốc ra, nhanh nhẹn nhét vào trong miệng Phương Nguyên, sau đó giúp hắn luyện hóa...
Trong lúc mơ mơ màng màng, Phương Nguyên lại cảm thấy có vô số cánh tay mềm mại sờ tới sờ lui, tra xét thương thế, sau đó liền có người tách mở miệng mình, đút cho mình một viên đan dược ngọt ngào, dược tính phát huy cực nhanh, cơ thể hắn nhanh chóng cảm thấy ấm áp từ bên trong, ngay cả những cơn đau dằn vặt hắn từng giây từng phút bởi thân thể bị xé rách cũng đang dần dần tan biến...
“Phương Nguyên sư huynh...
“Các ngươi...
Khi đệ tử Tiểu Trúc Phong chạy tới, Phương Nguyên đã được đệ tử tứ đại tiên môn vây quanh, bọn họ biết đệ tử tứ đại tiên môn đều cực kì bất mãn với Phương Nguyên, lúc này ai nấy đều lo lắng vô cùng, muốn đến đón người lại sợ đệ tử tứ đại tiên môn không chịu...
“Đưa hắn về Vân Đài nghỉ ngơi đi...
Mấy nữ đệ tử Bách Hoa Cốc đưa Phương Nguyên tới, còn chu đáo dặn dò người cầm đầm là Tiểu Kiều sư muội: “Rõ ràng trước đó hắn đã trúng ám thương, trước nay không nhìn ra, hôm nay mới kích phát ra ngoài, lại ăn phải Phong Ma Đan, thân thể rách nát cực kì, tuy đã được dùng Bách Hoa Đan của Bách Hoa Cốc chúng ta nhưng cũng khó mà có hiệu quả ngay lập tức, sau khi trở về, các ngươi nhớ cho hắn dùng Thanh Tâm Hoàn, cùng với Bảo Chi Tán nữa.
Tiểu Kiều sư muội cứ ngây người ra, ngơ ngác hỏi: “Vì sao còn phải dùng Bảo Chi Tán.
Đệ tử Bách Hoa Cốc khinh thường lườm nàng một cái: “Dùng thuốc trị thương khác sẽ để lại sẹo!
Tiểu Kiều sư muội lập tức xấu hổ cực kì, cuống quít hợp lực với các đệ tử Tiểu Trúc Phong khác đỡ Phương Nguyên vào Vân Đài nghỉ.
“Ha ha, ai có thể ngờ tới nhỉ?
Các vị chân truyền đang bay trên không trung thấy Phương Nguyên đã được đệ tử tứ đại tiên môn cứu thì đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều lộ nụ cười khổ: “Vị trí hàng đầu của chân truyền ngũ đại tiên môn thế hệ này, lại bị hắn đoạt đi mất rồi...
“Nếu lời đồn không sai, hắn hẳn là mới tu hành ba năm, đúng không?
Tiêu sư tỷ của Bách Hoa Cốc quay sang nhìn Mạnh Hoàn Chân, cười khổ nói: “Mới tu hành có ba năm mà đã được bản lĩnh cỡ này, lẽ nào hắn là tư sinh tử của vị trưởng lão hoặc thậm chí là của tông chủ các ngươi, cho nên đã âm thầm nhận được vô số điểm hóa, mới có bản lĩnh cỡ này?
“Ài...
Mạnh Hoàn Chân thở dài một tiếng, cười nói: “Hiện tại ngay cả ta cũng nhịn không được phải nghĩ vậy đó.
Tuy ngoài miệng chòng ghẹo nhau nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn vương chút sợ hãi...
Bất luận thế nào, ma ưng đã chết thì tốt quá rồi!
Ma ưng chết rồi, bọn họ không cần phải chết nữa.
Tuy rằng người giết ma ưng chính là Phương Nguyên, điều này khiến cho bọn họ khó có thể tin nổi, nhưng hồi tưởng lại khi Phương Nguyên ra tay, bọn họ cũng hiểu được, một chiêu kiếm kia đúng là không thể chê được...
“Ầm! Ầm! Ầm!
Cười khổ một tiếng xong, bọn họ cũng không nhiều lời nữa mà đồng thời quay người, đánh về phía con ma ưng trên mặt đất kia, vô số đạo linh quang nện lên người nó, ma ưng lập tức giãy giụa thêm vài cái rồi dần dần nằm yên...
Bụi mù xung quanh, rốt cuộc từ từ lắng xuống.
Sau đó bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi cất cao giọng hô: “Ma khôi đã bị diệt, quần ma không đầu rồi, giết!
Các đệ tử tiên môn bên dưới đã sớm đề tâm khí lên, lúc này nghe vậy đều cười to một tiếng, ra sức xông lên đánh giết.
Vừa rồi khí thế của bọn họ còn hơi thấp, bị ma vật đè át, lúc này đã bộc phát ra lực lượng lớn vô cùng.
Chẳng biết có bao nhiêu người đều đang liều mạng xông về phía ma vật, ra sức chém giết.
Đám ma vật kia, vì ma ưng đã chết, thiếu đi áp chế trong ý chí, vốn thế tiến công đã chậm lại, nay thấy đệ tử tiên môn càng lúc càng cường, chúng càng thêm không dám đánh tiếp, thế là, một nguy cơ lớn nhất, nguy hiểm nhất mà Bát Hoang Vân Đài từng gặp phải đã nhanh chóng lùi xa...
Nay, các đệ tử tiên môn nhìn xung quanh Bát Hoang Vân Đài chỉ còn một mớ hỗn độn, trong lòng đều lo sợ không thôi.
Việc đến nước này, tuy bọn họ đều đã có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng không thôi.