“Ma ưng... đã chết rồi chứ?
“Nó còn đang giãy, khuấy trời lật đất, hung hăng ngang ngược đến đáng sợ...
“Ngay cả một con gà trước khi chết còn có thể giãy giụa một hồi, huống chi là nó, ta nghĩ lần này nó chắc chắn sẽ chết hẳn rồi...
Các đệ tử tiên môn có mặt ở đây đều đã bắt đầu kích động xôn xao.
Đứng xa xa nhìn con ưng khổng lồ hệt như một tòa núi nhỏ rơi vào trong đám ma vật, vùng vẫy giãy giụa bắn lên ngã xuống, đám ma vật đang tràn qua bên cạnh như thủy triều đều bị hất bay ra ngoài thật xa, thậm chí trên mặt đất bên dưới mình nó đều đã bị bào đi một lớp dày thật dày, tinh thần những đệ tử tiên môn đều đã căng thẳng cực điểm, nhìn màn này vừa hưng phấn lại vừa kích động, vừa sợ ma ưng này mệnh cứng, còn có thể sống thêm.
Song cũng có mấy vị có tu vi cao cường, tinh thần cũng đã bình tĩnh lại, bọn họ đều thấy được phương hướng của đạo kiếm quang vừa rồi mà Phương Nguyên chém ra, chém vào ngang cổ họng con ưng kia, lực lượng cực kì mạnh mẽ, gần như đã xé rách một nửa cái cổ ma ưng, ma ưng trúng một kiếm này, thực sự không thể sống nổi...
“Bổ cho nó thêm vài nhát nữa, để tránh nó tá thi hoàn hồn...
Các đệ tử chân truyền trong hư không quay sang nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy thật khó mà tin nổi vào mắt mình, ai mà ngờ được, con ma ưng hung ác điên cuồng vô địch, gần như đã có thể diệt sạch toàn bộ đám bọn họ kia, lại cứ thế bị một đệ tử mới thuộc Thanh Dương Tông chém chết chỉ bằng một kiếm?
Đáng sợ hơn chính là, nói một kiếm, liền thật sự chỉ cần một kiếm!
Tính từ khi Phương Nguyên ra tay cho đến lúc chém chết con ma ưng này, trước sau chỉ cần khoảng thời gian vài hơi thở mà thôi...
Hắn... mới tu hành chưa quá ba năm, sao có thể có bản lĩnh cỡ này được?
Song, dù vẫn đang khiếp sợ nhưng bọn họ đều không hoảng loạn thất thần, lập tức quyết định bổ thêm vào đao cho chắc.
“Phù...
Mà vào lúc này, Phương Nguyên cũng không nhìn thấy những ánh mắt vừa kính vừa sợ lại vừa không thể tin nổi của đám đệ tử tiên môn kia, bấy giờ hắn đang rơi xuống dưới, vạt áo xanh phần phật, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, như một tảng đá, cứ thế rơi thẳng xuống...
“Hỏng rồi...
Phương Nguyên cũng cực kì kinh hãi: “Đúng là vẫn cứ tính sai một chút...
Vừa rồi, để chém chết con ma ưng này, hắn cùng Lục Thanh Quan hợp lực thôi diễn, bảo đảm không có một chút sơ suất nào, chính hắn khi xuất kiếm cũng tập trung toàn bộ tinh thần, cả quá trình tuyệt không xuất hiện một chút sai lầm nào, từ Nhất Phi Trùng Thiên đến chém chết ma ưng, tất cả đều tính toán cực kì chính xác, nhưng không nghĩ tới, mãi cho đến khi chém chết ma ưng rồi, đến một bước cuối cùng lại vẫn tính sai lệch một chút. Hắn không ngờ mình lại bị thương nặng đến như vậy, phương hướng rơi xuống đất cùng với khả năng khống chế thân thể đều sai lệch đi rất nhiều...
Hắn vốn nên rơi vào trong đại trận của đệ tử Tiểu Trúc Phong, do bọn họ bảo vệ lại, không ngờ rằng, mình căn bản không thể rơi đúng phương hướng đó, cứ thế ngã văng ra ngoài, hiện đến một tia pháp lực cũng không thể sử ra, đành phải mở mắt trừng trừng nhìn chính mình ngã xuống mặt đất...
“Vừa mới có dịp thể hiện một phen, chẳng lẽ lúc này lại phải ngã chết ư?
Phương Nguyên cười khổ một tiếng trong lòng.
Rơi xuống từ một khoảng cách cao như vậy, dù là chính hắn, cũng e không thể thoát được rồi.
Mà dù không chết ngay khi rơi xuống đất, dù may mắn sống được, nhưng rơi vào đống ma vật kia, chẳng phải sẽ bị quần ma phân thây luôn hay sao?
“Ủa? Phương Nguyên sư huynh trông có vẻ không ổn lắm...
“Trời đất, sao hắn lại ngã xuống như vậy...
Lúc này, đám tiên môn đệ tử thấy Phương Nguyên đã cách mặt đất chưa đầy ba trượng mà vẫn chưa hề khởi hành pháp bảo phi hành, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra điều không ổn.
Bấy giờ bọn họ mới ý thức được, một kiếm kia của Phương Nguyên hẳn đã khiến hắn trọng thương rồi, lúc này, hắn đã không còn một tia sức lực mà tự vệ.
Bọn họ lập tức kinh hãi vô cùng, các vị chân truyền đang đứng trong không trung không ai để ý tới việc ra tay đánh chết hẳn ma ưng nữa mà lập tức quay người vội vàng bay về phía Phương Nguyên đang rơi tự do, hi vọng đỡ được hắn, chỉ có điều, khoảng cách hai bên quá xa, Phương Nguyên lại rơi xuống quá nhanh, căn bản không cách nào đỡ kịp được...
“Phương Nguyên sư huynh...
Các đệ tử Tiểu Trúc Phong đều thất thanh kêu lên, liều mạng chạy ra đỡ.
Nhưng vào lúc này, với tu vi của bọn họ, muốn vượt qua bao nhiêu ma vật như vậy, thật đúng là không có khả năng!
“Cô cô, Nhất Cửu Tứ...
Vào thời khắc này, sắc mặt Lạc Phi Linh cũng hết sức ngưng trọng, đột nhiên mặc niệm mấy tiếng trong lòng, hai cây gậy chống điểm xuống mặt đất, cả người lập tức bay ra khỏi đại trận, phi lên trên không, đang định mặc niệm tâm chú, thôi động một đạo bí pháp xông ra cứu Phương Nguyên, thì...
“Đệ tử Thú Linh Tông, lên...
Nhưng nàng còn chưa kịp tụng tâm chú, chợt nghe một loạt tiếng rít gào.
Từ rất xa có thể thấy đám đệ tử Thú Linh Tông canh giữ vòng ngoài cùng đang đồng thanh rống lên, bởi chiến pháp phân công, bọn họ là đội thích hợp cận chiến với ma vật nhất, lúc này đương nhiên cũng đang canh giữ ở vòng ngoài cùng, cho nên, bọn họ cũng là những đệ tử tiên môn gần với điểm rơi của Phương Nguyên nhất. Vốn mỗi người bọn họ đều hận Phương Nguyên muốn chết, nhưng vào lúc này, không biết ai rống lên một tiếng, bọn họ chợt tỉnh táo lại!
Gần như không có thời gian suy tính, tất cả mọi người lập tức vọt thẳng lên phía trước.
Bọn họ cứ thể bỏ qua đại trận có thể hộ thân, vọt vào trong đại triều ma vật, sau đó, nhanh chóng xông thẳng lên phía trước, tất cả ma vật ven đường đều bị chiến thú chi hồn trước người bọn họ hất bay, vì thế, thực sự có mấy con chiến thú vọt lên trước tiên đã kịp thời tới nơi trước khi Phương Nguyên tiếp đất, đồng loạt giơ cao hai tay.
“Huỵch...