Mãi đến ngày hôm sau, Phương Nguyên vẫn còn thấy căm phẫn bất bình.
Rốt cuộc Chu Thanh Việt kia có chuyện gì?
Hồi còn ở thành Thái Nhạc mình cũng không nhiều lời với y.
Tại sao y cứ muốn ngáng chân cho mình?
Ban đầu ở Tiểu Trúc Phong, mình cá cược thắng y mấy viên linh thạch, nhưng là vì y lăng mạ chọc giận mình.
Nếu tên đó thật sự không cam lòng, đến tìm mình đòi mấy viên linh thạch cũng được thôi, mình cũng bằng lòng trả. Chu Thanh Việt hẳn phải hiểu điều này chứ.
Tại sao gã nhất định lén lút chơi xỏ mình, lại còn làm cái trò vặt vãnh như bỏ tiền thuê người gây khó dễ cho mình chứ?
Theo lời Tống Khôi nói thì cơ bản là y thật sự muốn đánh gãy hai chân mình mà…
Nếu gãy hai chân, đừng nói là tu hành, đến sinh hoạt hàng ngày cũng khó khăn, càng không nói đến mục tiêu bái nhập tiên môn của bản thân!
Chuyện này khiến hắn rùng mình, càng nghĩ càng sợ.
Đây chỉ đơn giản là muốn tuyệt đường lui của mình mà!
Nếu không phải Tống Khôi tiếng xấu đồn xa nhưng thật ra chỉ là một kẻ vô dụng chuyên bắt nạt kẻ yếu.
Nếu không phải lúc ở cạnh đạo đài, ba người Tống Khôi đánh giá thấp tu vi của mình để mình chạy mất, không biết bây giờ mình đã biến thành bộ dạng khốn khổ gì nữa?
Điều đáng sợ hơn là vừa nghĩ đến có người âm thầm chằm chằm theo dõi mình, Phương Nguyên đột nhiên thấy rùng mình.
Lần này mình tránh được nhưng lần khác thì sao?
Liệu lần sau gã có tự mình ra tay mai phục mình không?
Nếu hắn tìm chúng đệ tử tiên môn đến làm khó mình thì sao?
Mình sẽ gặp may mắn như lần này chứ?
Quan trọng nhất là bây giờ mình không thể đối phó được với hắn.
Chưa nói đến một bên là đệ tử tạp dịch, một lại là đệ tử tiên môn, thân phận khác biệt.
Không thể tố cáo gã, mà dù có đi tố cáo thì gã sẽ chối sạch hoàn toàn. Nhất định Tống Khôi sẽ không dám làm chứng.
Mình cũng không thể lấy dao kề cổ gã ngay trước mặt các trưởng lão?
“Không thể thiếu thuật phòng thân. Xem ra ngoài việc tu hành cũng nên học chút thuật phòng thân rồi. Linh Hỏa quyết dùng để đối phó với Tống Khôi cũng có tác dụng nhưng uy lực lại có hạn.
Nếu dùng để đối phó chúng đệ tử tiên môn thì hoàn toàn không có chút lợi thế nào hết…
Một ý niệm lóe lên trong lòng Phương Nguyên khiến hắn không thể kiềm chế được.
Dù vậy, cuộc sống của hắn ở Tạp Vụ Giám cũng khởi sắc rất nhiều. Chuyện hắn cầm hai con dao phay đuổi giết Tống Khôi đã truyền khắp Tạp Vụ Giám. Đám người tạp dịch thấy hắn cũng đều trở nên khách khí hơn.
Tống Khôi cũng chẳng có gan bẩm báo chuyện này lên trên.
Dù sao gã cũng đã thừa nhận trộm tiền của Phương Nguyên, nếu đi vạch trần, so với Phương Nguyên có khi gã lại xui xẻo.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện này ra, còn có một chuyện tốt.
Có thêm hai khối linh thạch kia vào trong túi, trong thời gian ngắn hắn không cần phải đi đến Linh Dược Giám nhận nhiệm vụ nữa.
Hơn mười ngày liên tiếp, Phương Nguyên không hề ra ngoài.
Trừ việc quét dọn ở Trường Minh Điện ra thì hắn đều trong phòng tu luyện. Hôm nay, hắn có một cảm giác thúc giục, chỉ tự mình nắm bắt thời gian tăng tu vi thì mới có thể thoát khỏi cảnh này!
Đáng tiếc, đây chỉ là ảo tưởng.
Dẫu sao bọn họ chỉ là tạp dịch, dù có tu hành thì trong thời gian ngắn cũng không có thay thay đổi gì lớn.
Thứ nhất, hiện giờ tu vi của hắn đang đạt đến giữa Luyện Khí tầng thứ hai và Luyện Khí tầng thứ ba, không dễ dàng đột phá như vậy.
Hơn nữa, dù có đột phá thì thực lực của hắn cũng không tăng lên bao nhiêu…
Một là hắn không hiểu pháp thuật. Hai là hắn không biết võ.
Dù có pháp lực cũng không phát huy được mấy phần uy lực. Giống như hắn và Tống Khôi vậy, mặc dù một người đạt ngưỡng Luyện khí Tầng thứ hai, còn người kia là Luyện Khí tầng thứ ba nhưng khi đánh nhau thì lại không khác người thường là mấy…
Với pháp lực này, bọn hắn nhiều nhất chỉ tính là mạnh và nhanh hơn người thường thôi.
Mười mấy ngày này, cứ nghĩ Tống Khôi sẽ đến trả thù hay Chu Thanh Việt xuất chiêu gì đó, không ngờ người đến lại là Tiểu Lạt Tiêu.
Vị này là thân là tổng quản Linh Dược Giám, vậy mà lại đến Tạp Vụ Giám.
Trước ánh mắt khiếp sợ của đám tạp dịch, nàng ra chân đạp một cước mở tung cửa phòng Phương Nguyên, nổi giận đùng đùng, lao vào đập bàn một cái:
“Tại sao dạo này ngươi không đi nhận nhiệm vụ?
Phương Nguyên sợ hết hồn, thấy Tiểu Lạt Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Dạo này ta không thiếu tiền!
Tểu Lạt Tiêu tức giận nói:
“Vậy đến tìm ta đánh cờ cũng được!
Phương Nguyên không biết nói gì, nghĩ thầm:
“Trước đây không phải vì nhận nhiệm vụ thì ta cũng không muốn dây dưa với ngươi, huống hồ là bây giờ?
Có điều nhìn vẻ tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Lạt Tiêu, hắn không dám nói thật mà chỉ bảo:
“Hôm khác. Hôm khác lại chơi!
“Không được!
Tiểu Lạt Tiêu lại đập bàn, lấy một hộp lục bảo ngọc từ túi tiền bên hông ra, vẫy vẫy Phương Nguyên rồi mang bàn cờ ra, cười:
“Gần đây ngứa tay,trước tiên ngươi cùng ta chơi mấy ván…
Phương Nguyên nhất thời bó tay:
“Lăng sư tỷ, gần đây ta thật sự không có tâm trạng!
Tiểu Lạt Tiêu bị chọc tức, không nhịn được nắm chặt roi da giắt bên hông, căm phẫn nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên dứt khoát quay đầu qua chỗ khác, đối mặt với bức tường không nói một lời, muốn đánh thì đánh…
Tiểu Lạt Tiêu tức giận nhưng không nghĩ ra được cách nào.