Ngay dưới cái vuốt đáng sợ của con Ma Ưng, khoảng cách mấy trượng thật chẳng nhằm nhò gì cả, chỉ là việc nó khẽ động cái móng vuốt mà thôi!
Thế nhưng nương theo lực một bước này, Phương Nguyên cũng đã thành công vọt đến phía sau đỉnh ngọn núi.
Đây đúng là ngọn núi mà hắn đã lựa chọn lúc trước, cả ngọn núi đỏ ngầu mọc lên lác đác rêu xanh, cao khoảng trăm trượng rộng hơn mười trượng, tựa như một thanh kiếm sắc bén, Phương Nguyên vốn hạ xuống ngọn núi này rồi phóng lên cao, lúc bị hỏa diễm màu đen của con Ma Ưng bắn ngược trở lại liền đánh về phía ngọn núi này, nay lịa thêm lực của mấy trượng này đã khiến cho cả người hắn tránh ở phía sau đỉnh ngọn núi một cách khéo léo vô cùng.
"Xuy!"
Một trảo vốn phải xé Phương Nguyên thành thịt vụn lại đúng lúc chộp ngay vào ngọn núi.
"Ầm ầm ầm!"
Một trảo của con Ma Ưng kia thật đáng sợ, dưới một đòn này ngay cả ngọn núi cũng vang lên tiếng vỡ vụn, trong phút chốc đã nghiêng ngả sập xuống, vô số mỏm đá lăn xuống nện vào giữa bầy ma vật ở phía dưới, khói bụi cuồn cuộn đến tận trời, mù mịt một góc trời.
Ngọn núi này nhiều nham thạch nên đã xuất hiện một màn cũng nằm trong dự liệu của bọn Phương Nguyên.
Một vùng lớn ma vật phía dưới đều ngã nhào ngay dưới lớp đá, bị đập thành thịt vụn, những con ma vật còn lại cũng hoảng hốt tháo chạy, trái lại bọn đệ tử Tiểu Trúc Phong bày trận pháp nghênh địch đã kề sát ngọn núi thì tương đối an toàn, dung nham rơi ra ngoài cách bọn họ hơn mười trượng, không tạo thành uy hiếp gì.
Mà nương theo màn khói bụi mù mịt, bóng dáng Phương Nguyên đã bị che lấp.
Chính con Ma Ưng kia cũng không có cách nào thông qua nùi mù đầy trời mà phát hiện ra bóng dáng Phương Nguyên đầu tiên.
Mà hắn thì nhân cơ hội này nhanh chóng ổn định thân mình, sau đó hít một hơi thật sâu lấy một viên đang dược màu đen mà Nhiếp Hồng Cô luyện riêng cho hắn nuốt xuống, đây là một viên Tam Chuyển Phong Ma Đan giống với viên mà Quan Ngạo sử dụng, vừa vô miệng ngòn ngọt, vào bụng đã tan ra, gần như ngay trong một thoáng Phương Nguyên đã cảm nhận được một lực lượng kỳ lạ mà mãnh liệt điên cuồng dâng lên.
Cảnh tượng này khiến hai mắt của hắn gần như đã đổ ngầu lên trong phút chốc!
Cảm nhận được luồng lực lượng khó có thể kìm chế được, trong lòng Phương Nguyên thầm cảm thán: "Quả nhiên bỏ đường mà!"
Lực lượng khó có thể kìm lại được, Phương Nguyên cũng không ngăn cản, thuận theo khí thế luồng lực lượng mãnh liệt này, hắn điều động pháp lực toàn thân của chính mình, huyền hoàng khí hỗn loạn bất trị lúc đầu nay số lượng đã vô cùng bành trước, Phương Nguyên ngày thường đã rất ít vận dụng toàn bộ huyền hoàng khí này, bởi vì hỗn loạn bất trị cho nên khó có thể khống chế được, thế nhưng vào lúc này Phương Nguyên lại tăng tất cả lên!
Tất cả pháp lực không một chút dư thừa, hết thảy đều tăng lên rót vào Ma Ấn Kiếm!
Điều này khiến trên thân Ma Ấn Kiếm đột nhiên được phủ lên một màn ánh sáng rực rỡ mờ mờ, không bắt mắt nhưng lại đáng gờm.
Mà một hình yêu ấn trên thân kiếm kia lại càng hết sức rõ rệt, giống như một con mắt mở ra.
Cùng lúc đó Phương Nguyên cũng cảm thấy từng thớ thịt trên khuôn mặt dường như xuất hiện vô số vết nứt.
Tựa như là món đồ sứ có rất nhiều hoa văn chìm, ngay lúc tiếp nhận áp lực cực lớn thì văn án chìm này lại càng rõ ràng hơn!
Phương Nguyên biết hắn chỉ có một kiếm này mà thôi!
Dốc hết sức xuất một chiêu, nhiều nhất thì Phương Nguyên chỉ có thể thi triển một kiếm này, sau đó sẽ không thể chống đỡ nổi nữa!
Vừa rồi nương theo pháp lực các đệ tử Tiểu Trúc Phong phóng lên cao, một kiếm kia là mượn lực lượng của chúng đệ tử Tiểu Trúc Phong, chứ không phải pháp lực của hắn, giờ phút này đây mới là Kiền Khôn Nhất Kiếm chân chính của Phương Nguyên, dự định để đánh cuộc trận này.
Tuy rằng trước mắt nhuốm đầy cát bụi mù mịt, trong phút chốc Phương Nguyên cũng không nhìn rõ lắm bóng dáng của con Ma Ưng kia.
Nhưng hắn vẫn xuất kiếm!
Phương Nguyên biết con Ma Ưng vừa rồi giơ vuốt chộp nát ngọn núi, bây giờ nhất định đang hướng thẳng đến chính mình.
Phương Nguyên cũng biết với tính tình con Ma Ưng này, việc phá nát ngọn núi ắt hẳn không thể ha giận được, nó căm thù Phương Nguyên muốn chết, cũng sẽ không tiết tất cả để lấy mạng hắn, cho nên tất nhiên con Ma Ưng kia vẫn chưa rời đi, chính là chờ ở phía sau màn khói bụi lại lần nữa ra tay với hắn.
Cho nên không có thời điểm nào xuất kiếm thích hợp hơn bây giờ!
Thời cơ này không phải dựa vào trực giác, cũng không phải dựa vào kinh nghiệm mà nhờ vào thôi diễn!
"Vút!"
Phương Nguyên chém thẳng một kiếm này ra ngoài, kiếm quang chói mắt xé rách vùng khói bụi trong không trung, như xé toạc một vùng trời đen tối, sau đó quả nhiên hắn đã thấy được phía sau lớp cát bụi mù mịt, con Ma Ưng cách Phương Nguyên rất gần, cũng nhìn thấy quả nhiên nó đang hướng thẳng về phía hắn, móng vuốt sắc bén ở phía trước thò ra, hai cánh sau giương lên, đang trong tư thế mở rộng lồng ngực mặc cho người ta mổ xẻ.
Điều này khiến cho Phương Nguyên nở nụ cười: "Luận về đầu óc thì ma vật vẫn kém xa con người!"
Chỉ ngay trong phút chốc, một kiếm này của Phương Nguyên đã trực tiếp chém thẳng lên trước mình con Ma Ưng.
Thậm chỉ ngay cả người Phương Nguyên cũng nhào thẳng vào lòng con chim ma đó.
Kiếm quang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chém thẳng về phía dưới cổ ba phân của con Ma Ưng, hung hăng chém rớt xuống.