Một luồng kiếm quan như điện xông thẳng lên chín tầng mây!
Kiếm thế này của Phương Nguyên bay lên tận trời, ẩn chứa kiếm ý trăng sáng treo cao, lại càng thêm mượn lực từ đệ tử Tiểu Trúc Phong, nhiều lực lượng ngưng tụ lại với nhau như vậy đã đưa hắn xông thẳng lên bầu trời,, khiến cho ngay một chốc tốc độ của Phương Nguyên nhanh đến tột độ, kiếm thế cũng mãnh liệt đến cùng cực. Vả lại mang theo khí thế tận trời, bất kể là tốc độ của hắn hay là năng lực của kiếm thế đều không ngừng phóng đi vùn vụt, tựa như núi lửa phun trào, năng lực tích lũy vạn năm, một khi đột ngột bung nổ, nham thạch nóng cháy kia liền muốn bùng lên ngang trời, vọt đến tầng mây!
Khí thế xông lên như này hiển nhiên có cao có thấp!
Phóng đến lúc cao nhất sẽ bị rơi xuống, lực lượng kiếm thế cũng sẽ giảm đi!
Nhưng hết thảy mọi việc cũng đã được dự liệu trước rồi, ngay lúc Phương Nguyên xông đến điểm cao nhất thì cũng vừa đúng lúc con Ma Ưng kia đuổi giết Tiêu sư tỷ của Bách Hoa Cốc, khó khăn lắm bay đến nơi gần đó. Nay hiển nhiên Mẫu Đơn Hoa Khai trước ngươi Tiêu sư tỷ đã bị con Ma Ưng thô bạo xé thành vụn nhỏ, móng vuốt sắc bén bắt nàng trở về.
Vì thế ngay trong giây phút này, Phương Nguyên đem lực lượng kiếm thế đã tích tụ sắp đến cực điểm, hung hăng chém thẳng ra!
"Vút!"
Khó có thể hình dung trong một thoáng kiếm quang trong lòng bàn tay Phương Nguyên chói mắt đến cỡ nào!
Chỉ e đại tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ xuất kiếm cũng chỉ có uy lực như vậy mà thôi!
Với lại một kiếm này không chỉ mạnh mẽ đến tột cùng mà còn chuẩn xác tinh tế đến cực điểm!
Trong giây phút con Ma Ưng chụp về phía Tiêu sư tỷ, Phương Nguyên liền xuất hiện ngay bên trái con Ma Ưng, sau đó hung hăng chém một kiếm vừa đúng ngay nơi đôi cánh to giáp với thân thể của nó, nhìn như thanh kiếm sắc bén cắt vào tấm giấy dày, một tiếng phập vang lên, kiếm quang kia liền chém vào bên trong cái cánh to của con Ma Ưng, chém phăng vết cắt dài ba thước hơn, còn muốn tiếp tục vạch xuống.
"Két!"
Hiển nhiên con Ma Ưng cũng không hề dự đoán được sẽ xuất hiện một kiếm như vậy, vốn dĩ nó đang hung hăng chộp về phía Tiêu sư tỷ, quyết chí muốn xé nát nữ nhân đùa hoa này thành từng vụn nhỏ, con Ma Ưng chỉ thầm thấy hoảng hốt, ngay lập tức chẳng thèm đếm xỉa đến Tiêu sư tỷ nữa, nó gào lên một tiếng khàn khàn khó nghe, lông vũ toàn thân run rẩy, lập tức cả người cháy lên luồng hỏa diễm màu đen, ngay tức khắc lan ra hư không.
Ngọn hỏa diễm màu đen kia như là bản thể, Phương Nguyên vốn tưởng rằng một kiếm chém đứt ngay, nhưng không xuống tay nổi nữa.
Hơn nữa kiếm quang bị hỏa diễm màu đen kia đánh thẳng vào, lại trực tiếp thoát khỏi cơ thể của con Ma Ưng, dư âm của luồng hắc diễm kia càng trực tiếp đẩy Phương Nguyên ra xa vài chục trượng, trên không trung hắn hơi lảo đảo chật vật ngã nhào, thân hình như mất đi chỗ dựa.
"Rít!"
Âm thanh rống giận khàn khàn của con Ma Ưng kia phát ra lại nghe giống như chữ "Giết!"
Cùng lúc đó nó thoát khỏi một kiếm của Phương Nguyên, thuận thế xoay người vuốt nhọn hung hăng chụp về phía Phương Nguyên, uy áp hung ác đáng sợ.
"Phương Nguyên!"
Tiêu sư tỷ đã hoảng sợ thét lên.
Vừa rồi trong lòng nàng đã có ý niệm muốn chết, biết không tránh khỏi một trảo này của Ma Ưng, không ngờ ngay lúc này Phương Nguyên lại bỗng nhiên xuất hiện, một kiếm vừa rồi hắn thi triển, bất luận là lực lượng hay là kỹ thuật, hoặc thời cơ xuất kiếm cũng đã đạt đến đỉnh của đỉnh, rõ ràng thấy được một kiếm này đã trải qua sự tính toán tỉ mỉ, nhìn một kiếm kia ngay cả trong lòng Tiêu sư tỷ cũng không kìm được trong một thoáng dâng lên niềm vui mừng khôn siết.
Nàng đã cảm giác bản thân đã sắp thấy được cảnh tượng con Ma Ưng này bị chém chết!
Nhưng không nghĩ đến con chim ma này vẫn còn quá mạnh!
Chỉ một chốc nó đã nghịch chuyển tình hình, Phương Nguyên đã bị nó đá hất ra, sau đó bị một trảo của con Ma Ưng kéo rớt xuống cùng!
"Là đệ tử Thanh Dương Tông kia!"
"Phương Nguyên sư đệ!"
Trong hư không chân truyền của hắn của hắn cũng gào to, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng đó.
Cả thảy có người trái tim tuyệt vọng, có người muốn đuổi theo cứu viện nhưng đều đã trễ!
Khoảng cách Phương Nguyên qua gần với con Ma Ưng rồi, thân hình hắn lại mất khống chế, dưới tình huống như này căn bản không có khả năng tránh được hoặc trốn đi!
Mà ngay phía dưới cũng đang có vô số đệ tử tiên môn đang ngẩng đầu lên nhìn!
Vừa rồi Phương Nguyên cùng với chúng đệ tử Tiểu Trúc Phong cùng nhau xông lên liều chết tiến vào trong bầy ma vật cũng đã thu hút sự chú ý của vô số đệ tử tiên môn, bọn họ cũng để ý thấy một kiếm kinh diễm phóng thẳng lên tận trời của Phương Nguyên, lại càng thấy được một kiếm này đã trực tiếp chém vào bên trong cái cánh to của con Ma Ưng, vốn dĩ tất cả mọi người tưởng rằng có hy vọng chém chết con ma vật này thật rồi, không ngờ đến kết quả lại tuyệt vọng đến không cách nào tránh được!
Thế nhưng ngay vào thời khắc này, Phương Nguyên cũng hít một hơi sâu thật sâu!
Con Ma Ưng kia thật cường đại, lực lượng hỏa diễm màu đen căn bản không phải là thứ mà Phương Nguyên có thể chống đỡ được, bị hắc diễm đánh sâu vào cơ thể Phương Nguyên cảm giác ngay cả pháp lực toàn thân có chút khuất động, không khống chế được, mà một trảo theo sát của con Ma Ưng quả thật hắn không ngăn cản nổi, dưới tình huống như này Phương Nguyên chỉ có thể vận hết toàn lực, ngưng tụ chút pháp lực còn sót lại, cắn răng dốc sức đạp một cước trong hư không.
Một cước này đạp trên không trung rất nhanh cũng rất kiên định.
Mà Phương Nguyên nương theo lực một bước này, thân hình lại chạy như bay về phía trước mấy trượng!