Nói đến đây hai mắt của hắn ta đã đỏ như máu, gân xanh trên trán dần dần hiện lên.
"Gào!"
Dột nhiên hắn ta rống lên một tiếng, mãnh liệt nắm đại đao trong tay sải bước xông về hướng ma vật phía trước.
"Bắt kịp hắn!"
Ngay sau đó Tiểu Kiều sư muội hét lớn một tiếng, dẫn đầu cầm kiếm xông lên.
"Vút vút vút!"
sau lưng nàng, một đám đệ tử Tiểu Trúc Phong cũng không nhìn đám ma vật đáng sợ hung tàn này, cả bọn gắt gao rượt theo phía sau Quan Ngạo.
"Tất cả đệ tử tiên môn, đại khái Tiểu Trúc Phong chúng ta là yếu nhất!"
"Nhưng ai có thể cam đoan Tiểu Trúc Phong chúng ta yếu nhất, không thể ở trong trận thí luyện này lập công lớn nhất sao?"
Giờ khắc này ánh mắt bọn họ đều là hung ác mà quyết tuyệt!
"Phương Nguyên, ngươi còn mặt mũi đi ra à, ngươi làm nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta, chẳng lẽ trong lòng..."
Ngay lúc này đã có đệ tử tiên môn phẫn nộ lao về phía Phương Nguyên, vẻ mặt cực kỳ bất mãn nhưng không chờ bọn chúng nói hết lời, Quan Ngạo đã vọt đến gần bọn chúng, gào lên một tiếng "Cút!, sau đó đại đao trong tay liền chém ra một tiếng ầm vang đội, hắn đã luyện hóa lam thảo, lúc này uy lực một đao đâu chỉ lớn hơn gấp đôi lúc trước?
Một đao này chém xuống tựa như hư không cũng bị hắn ta chém thành hai mảnh rành rành.
"Trời ạ! Lại còn làm người khác bị thương!"
Đệ tử tiên môn chặn đường bị chấn động, lăn ra ngoài tè cả ra quần.
Tốt xấu gì lúc này Quan Ngạo còn có chút lý trí, một đao này chính là muốn đuổi bọn họ ra, cũng không có ý đả thương người khá!
Thế nhưng bọn họ tránh được một đao này, lửa giận trong lọng chỉ có lớn thêm lên, thậm chí có người trực tiếp cầm pháp bảo lên liền muốn tiến đến liều mạng, thế nhưng tấy nhanh đã có người bên cạnh cản bọn họ lại, ánh mắt có phần khiếp sợ nhìn đệ tử Tiểu Trúc Phong vọt lên, trầm giọng nói: "Các ngươi xem kìa!"
Trong mắt phần lớn đệ tử tứ đại tiên môn thì thực lực đệ tử Tiểu Trúc Phong có vẻ yếu đến nực cười, quả thực chỉ như một đám trẻ con, nhưng trong khoảnh khắc này, bọn họ không ngờ phát hiện ra những thanh thiếu niên nực cười này, nay trên mặt họ lại mang vẻ quyết tuyệt, giết thẳng đến đây, sau khi lướt qua bọn chúng, tốc độ không ngừng chút nào đã giết đến nơi sâu nhất trong đám ma vật.
"Bọn họ... Là muốn liều chết phải không?"
Có người ngơ ngác kinh sợ tự nhủ một cách ngây ngốc.
Nhưng ngay lúc này, đệ tử Tiểu Trúc Phong lại không có dáng vẻ giống như muốn tìm chết cả, trái ngược với cả đám ào ạt khốc liệt, Quan Ngạo vung đại đao, thân mình tựa như một con rồng điên loạn, đại đao vung thành luồng gió xé xoáy những ma vật chắn trước mặt hắn ta thành từng mảnh nhỏ, sau đó Quan Ngạo từng bước một xông về phía trước, mà bên cạnh hắn ta, đệ tử Tiểu Trúc Phong lại gắt gao bảo vệ hai bên, giúp Quan Ngạo chặn ma vật vọt đến như mũi nhọn ở hai rìa. Cả đám người nay giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào giữa bầy ma vật, thế cục bị đảo loạn.
Mà trong đội đệ tử, Phương Nguyên cùng với đám người Lục Thanh Quan chỉ mặc cho cả đám tiến lên, vẫn chưa ra tay.
Cùng với việc bọn họ càng tiến sâu vào bên trong bầy ma vật, áp lực tích tụ càng lớn nhưng cả đám người vẫn vừa chiến đấu vừa lướt đi, rất nhanh đã vọt đến một ngọn núi dưới chân, tiếp đó dưới sự chỉ huy của Lục Thanh Quan, ngay tại chỗ đám người đó kết hợp thành một đại trận phòng ngự, để chắn ma vật tấn công tập kích.
"Chính là ngọn núi này phải không?"
Phương Nguyên nhìn thoáng qua đỉnh núi, thấp giọng hỏi.
Lục Thanh Quan gật gật đầu nói: "Nếu bàn về địa thế xung quanh thì ngọn núi này tốt nhất!"
Phương Nguyên bèn quay đầu nhìn về phía Hậu Quỷ Nhi ở một bên: "Hậu sư huynh, nhược điểm ma vật kia có thể nói lại một lần nữa không?"
Thân ở giữa ma vật, Hậu Quỷ Nhi dứt khoát bị dọa cho hoảng sợ đến mất mật, hồn phải bay hơn phân nửa. Một khuôn mặt đen lại có thể nhìn ra vài phân trắng bệch. Nghe những lời Phương Nguyên nói, Hậu Quỷ Nhi khớp hàm khớp răng trên dưới vẫn run cầm cập, cũng không nên câu nào.
"Nói mau nào, ra ngoài rồi chúng ta sẽ bàn đến hôn sự của ngươi!"
Lạc Phi Linh nhảy đến bên người Hậu Quỷ Nhi, vẻ mặt hết sức chân thành nói.
Hậu Quỷ Nhi ngây người, trả lời một câu: "Người đó đẹp không?"
Lạc Phi Linh khẽ lắc đầu: "Có thể xấu!"
Hậu Quỷ Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Ta yên tâm rồi!"
Dứt lời hắn ta quay qua nhìn Phương Nguyên, nói như đổ đậu: "Con chim ma này dù có to lớn thì cũng là chim, không khác gà cho lắm, nếu muốn làm thịt nó mà nói thì cắt cổ là hay nhất, nơi dưới cổ ba phân, hạ một đao là hợp nhất, lại nhìn thân thể to lớn của con chim ma này, tuy lực lượng hai cánh đáng sợ nhưng nếu bay lượn thì nhất định nó phải gắng hết sức, nó xoay người cũng bất tiện, vẫn có thể chọn nơi then chốt phía sau, nện vào..."
Phương Nguyên lẳng lặng nghe xong, thấy không khác lời vừa rồi Hậu Quỷ Nhi nói cho lắm, liền khẽ yên tâm, thấp giọng nói: "Vậy đưa ta lên đi!"
Chúng đệ tử Tiểu Trúc Phong nghe vậy, vẻ mặt đều khẽ câm lặng.
Sau một hồi lâu Tiểu Kiều sư muội cắn chặt răng nói: "Phương Nguyên sư huynh, chúc ngươi may mắn!"
Sau khi dứt lời, nàng vung ống tay áo lên, phi kiếm đã bay lên giữa không trung, lập tức lại có người dâng lên một chữ triệu màu tím, đệm ngay cưới mặt phi kiếm, sau đó tất cả mọi người đều để tay trống, gia nhập vào pháp bảo hoặc phù triện của bản thân, dẫu không ăn thua gì cũng có một đạo pháp lực rót thẳng vào, rất nhanh đã làm cho cả đám người này lại có thể ngưng tụ ra một luồn tử quang ẩn mà không hiện mạnh mẽ đến tột cùng.
"Phương Nguyên sư huynh, ta có một tấm bùa hộ mệnh, ngươi cầm đi!"
Cuối cùng người mở miệng là Ngô Thanh, nàng bỗng cởi xuống ngọc phù trên cổ muốn đưa cho Phương Nguyên.
"Không cần đâu!"
Phương Nguyên khẽ lắc đầu, vẻ mặc Ngô Thanh nhất thời hơi thất vọng.
"Chăm sóc bản thân cho tốt!"
Phương Nguyên lại khe khẽ nói một câu, sau đó cất bước nhảy lên.
Ngô Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, hai mắt ngấn lệ có chút mờ mịt, nàng ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Phương Nguyên ở giữa không trung đã chậm rãi hạ xuống, ngay lúc hắn đạp lên thanh phi kiếm trên luồng ánh sáng màu tím liền lập tức thôi động tâm pháp bản thân. Các đệ tử tiên môn khác cũng làm như vậy, khiến cho thân hình Phương Nguyên sau khi chậm rãi hạ xuống đột nhiên lại phóng thẳng lên cao.
"Vút!"
Trong một thoáng cả người hắn tựa như một thanh kiếm quang, nháy mắt đã rít gào trên chín tầng trời!