Đại Kiếp Chủ

Chương 276: Rít gào trên chín tầng trời. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

"Vù!"

Ma Ưng giương cánh tựa như một đám mây ma mị, bao phủ trên đầu chúng đệ tử tiên môn.

Nó quả thực y như trời cao sập xuống không thể chống cự.

Đôi cánh tựa như đám mây ma mị quét ngang qua khoảng không, quấy cho trời đất nổi giông, vô tận cuồng phong gào thét, cả đất cũng bị quét tung ba thước. Ngay trước đôi cánh khổng lồ thì dù là đệ tử tiên môn có tu vi rất cao cũng đừng mơ kiểm soát được thân hình, không kìm được liền bị cuồng phong thổi lung lay lảo đảo, vuốt nhọn thò ra tựa như dao chém đậu phụ, những thân thể mạnh hơn của tiên môn chân truyền, pháp bảo phòng ngự mạnh hơn cũng hoàn toàn không chống được vuốt sắc, ngay cả toàn thân đeo pháp bảo đều bị một vuốt của nó xé thành thịt vụn khắp mọi nơi, kinh khủng hơn là cả người hắc diễm của con Ma Ưng lại có thể biến hóa mọi lúc, những đòn tấn công của những vị tiên môn chân truyền này đánh lên người nó lại trực tiếp bị hắc diễm đốt sạch, rất khó có thể làm nó tổn thương.

Đối với những đệ tử chân truyền này mà nói thì trên mức độ nào đó, nó chính là vô địch!

"Giết!"

Nhưng đến lúc này những vị chân truyền không có ai khiếp sợ, đều dùng cả tính mạng tiến về phía trước, giết đến đôi mắt đỏ ngầu, dù sao lúc này không phải Ma Ưng chết thì chính là bọn họ mất mạng, việc chết dưới trảo của Ma Ưng và tránh trong Bát Hoang Vân Đài, đợi đánh lúc Vân Đài bị đánh sập rồi chết, có gì khác nhau cơ chứ? Ngay cả chết dưới trảo của Ma Ưng thì tạm thời vẫn có cơ hội đánh nó trọng thương.

Cho nên ôm suy nghĩ như thế, cả bọn tiên môn đều quyết liều mạng đến cùng

"Phụt!"

Trần Thái A thủ lĩnh chân truyền Thú Linh Tông thôi động thú hồn xông đến, nhưng chiến hồn mạnh mẽ của con sư tử ba đầu mạnh mẽ này đã dùng hết toàn lực, cũng chỉ kéo được một vùng lông vũ trên người con Ma Ưng kia xuống mà thôi, sau đó đã chọc giận nó, móng nhọn sắc bén cào đến trực tiếp chụp lấy Trần Thái A, hung hăng bóp nát, cả người lẫn chiến hồn của hắn ta đều bị xé làm đôi, đột nhiên im bặt giữa tiếng gào thét.

"Vút!"

Hai gã đệ tử chân truyền Thượng Thanh Sơn đều cầm tiên tác, trói móng phải của con Ma Ưng kia lại, liều mạng lôi kéo nhưng nó lại có một thân quái lạ, mãnh liệt xoay người lại, hai ngươi bọn họ đã không chống nổi, ngược lại còn bị tiên tác giật qua, tiếp đó không đợi bọn họ buông tiên tác ra mà xoay người bỏ chạy, con Ma Ưng kia đã quay người lại vỗ đôi cánh to, hai người họ liền bị chặn đầu quét ngã, đồng thời phun máu văng ra ngoài thật xa. Xương cốt cả người nát nhừ, thi thể rơi trên mặt đất đã bị bóp méo không nhìn ra hình dạng, ánh mắt trống rỗng mà tuyệt vọng!

"Yêu ma hãy nhận lấy cái chết!"

Tần Vô Tranh thủ lĩnh chân truyền Huyền Kiếm Tông hét lớn một tiếng, cũng chẳng màng sống chết, cầm trong tay kiếm linh bảo vọt thẳng đến ngay trước mặt con Ma Ưng, người tu luyện kiếm đạo thân pháp bình thường không tệ, hắn ta cũng vậy, lại có thể tránh thoát được móng sắt và cái mỏ nhọn của nó, trực tiếp nhảy lên đỉnh đầu con Ma Ưng, sau đó rót cả pháp lực toàn thân vào bên trong kiếm pháp, khiến cho thanh cổ kiếm kia trong một chốc thoạt nhìn sáng ngời tựa như một thanh sấm sét, tiếp đó hắn ta hung hăng đâm thẳng vào phía lưng của con Ma Ưng, cắt thành một miệng vết thương thật dài hơn cả trượng.

Đây đúng là chúng đệ tử tiên môn chân truyền tặng đi năm sáu cái mạng, lần đầu tiên mới gây thương tích thực sự cho con Ma Ưng này.

Thế nhưng đòn này cũng thật sự chọc giận nó, con Ma Ưng đuổi theo giữa không trung, khoảng chừng chạy được khoảng thời gian Tần Vô Tranh uống cạn chun trà, ngay cả người xung quanh tấn công về phía nó thì con Ma Ưng đó cũng chẳng thèm đếm xỉa, mạnh mẽ chống lại tiếp đó nó vẫn bắt được kiếm của vị chân truyền Huyền Tông kia, tựa như đối xử với con mồi, hai móng nó cầm lấy, mổ một cách hung hãn liên tục mấy chục cái đến khi mổ vị đệ tử chân truyền Huyền Tông kia thành thịt nát.

"Yêu ma, chúng ta đều liều mạng với mi!"

Những vị chân truyền còn lại cũng đã không cách nào hình dung được nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng trong lòng.

Mà trên chiến trường này, thứ sợ hãi và tuyệt vọng lại hóa thành sự phẫn nộ và sát ý tột cùng.

Bọn họ đều dùng cả tính mạng vây quanh Ma Ưng thi triển đủ các loại bản lĩnh che giấu, dục vọng muốn giết nó đã vượt qua nỗi khát khai sinh tồn!

Thế nhưng hiệu quả cũng không rõ rệt cho lắm.

Con Ma Ưng này quá mạnh, uy lực của pháp thuật cùng với pháp bảo dưới cảnh giới Trúc Cơ bình thường đánh lên người nó, tựa như gãi ngứa vậy, chỉ có lực lượng đạt đến hoặc thậm chí vượt qua cảnh giới Trúc Cơ mới có thể miễn cưỡng làm nó bị thương, nhưng lực lượng như này, tuy các đại chân truyền đều có bí pháp của bản thân, có thể ngẫu nhiên đạt đến lực lượng đó, nhưng đối mặt với con Ma Ưng này chỉ với vài đòn ít ỏi nó hiển nhiên là vô dụng.

Tình cảnh này khiến trong lòng bọn họ đều nảy sinh cảm xúc tuyệt vọng.

Dã không ai muốn thắng bại nữa rồi, thầm nghĩ cứ chiến đấu như vậy, giết nó hoặc bị nó giết chết!

Mười chín vị tiên môn chân truyền, còn cả Nghiêm Cư và Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba ra tay tiếp sau đó, nhân số đạt được hai mươi mốt người.

Thế nhưng bây giờ chỉ trong khoảnh khắc đã chết đi chỉ còn mười bốn người.

Trong lòng những người còn lại cũng đều vứt bỏ suy nghĩ muốn sống, chỉ chiến đấu như này cũng được!

Mà trận ác chiến trên cao không thể nghi ngờ cũng ảnh hưởng đến chiến cuộc phía dưới, cho dù đang trong cuộc chém giết ma vật, chúng đệ tử tiên môn cũng đều trong tiềm thức chú ý đến trận ác chiến này, thấy được sự chiên đấu khó nhọc của các vị chân truyền, trái tim của bọn họ cũng tuyệt vọng, ngoảnh mặt nhìn về phía ma vật đang đánh đến từng tốp từng tốp, trong lòng đã không còn bao nhiêu dũng khí!

Nhiệt huyết chỉ có thể chống đỡ trong phút chốc, cuối cùng cũng từ từ biến mất!

Dù cho giết nhiều ma vật hơn nữa, con Ma Ưng kia chưa chết, sớm muộn gì bọn họ cũng bị tiêu diệt toàn quân, bây giờ tiếp tục liều mạng thì có ý nghĩa gì cơ chứ?

"Chẳng lẽ thật sự cũng chỉ có một con đường chết thôi sao?"

Trong lòng một số đệ tử đã nảy sinh ý nghĩ này, một sự tuyệt vọng.

Cũng có một số người sau khi tận đáy lòng mất đi hy vọng, đổ nổi hận này lên người Phương Nguyên: "Nếu không phải hắn ta hủy đi đường đi của chúng ta thì chúng ta vốn dĩ có thể bình yên rời khỏi đây rồi!"

Tiếng gào thét của nỗi tuyệt vọng nối tiếp nhau.

Một lời nhiệt huyết trước tình thế tuyệt vọng đã có chút thiếu tự tin.

Thế nhưng cũng ngay lúc thế cục sắp không kiểm soát được thì tính thế lại biến đổi lần nữa!

Trong Bát Hoang Vân Đài một nhóm khác lại xuất hiện!

Di ở phía trước đương nhiên đó là Phương Nguyên, thân mặc thanh bào trong tay cầm Ma Ấn Kiếm!

Mà ngay phía sau hắn, Lạc Phi Linh chống hai cây gậy nhảy từng bước theo thật sát phía sau Phương Nguyên, Quan Ngạo với vẻ mặt nóng lòng muốn đánh trên người mặc huyền thiết giáp, trên vai khiêng đại đao, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, Lục Thanh Quan khuôn mặt thanh tú, ánh mắt lại không thể thấy mọi thứ, Hậu Quỷ Nhi lén la lén lút, ngay cả nữ nhân cũng không nhìn chỉ thầm nghĩ tìm một nơi để trốn, Nhiếp Hồng cô trên mặt che tấm lụa đen cùng với Tiểu Kiều sư muội, còn có khoảng bốn mươi tên đệ tử Tiểu Trúc Phong, vẻ mặt cả bọn đều ngưng trọng đi từ trong Bát Hoang Vân Đài ra.

"Là Phương Nguyên!"

"Còn có nha đầu kia nữa, rốt cuộc các ngươi cũng chịu ra sao?"

Có không ít đệ tử tiên môn chú ý đến cảnh tượng này, rất nhanh đã hét lớn lên, lúc trước bọn họ không thấy Phương Nguyên thì còn tốt, vừa thấy hắn, nỗi tức giận trong lòng đã không ngăn nổi mà càng dâng cao hơn trước, có ít người kéo lực chú ý tập trung lên người ma vật về, chỉ nhìn chằm chằm Phương Nguyên, ngay cả hận Lạc Phi Linh cũng không nhiều, sự căm phẫn phần lớn đều hướng về phía Phương Nguyên!

Không có lý do gì khác, dù sao Phương Nguyên mới là đại đệ tử chân truyền Thanh Dương Tông.

Trong mắt rất nhiều người Lạc Phi Linh bất quá cũng chỉ là người hầu nhỏ của hắn mà thôi, chủ ý kia đương nhiên là xuất phát từ Phương Nguyên rồi!

Mà đối với số ánh mắt quan sát về phía này, Phương Nguyên chỉ hít sâu một hơi đành làm như không thấy, ánh mắt của hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm con Ma Ưng giữa không trung tựa như đám mây đen kia mà thôi, sau đó từ từ dâng pháp lực lên, chậm rãi gật gật đầu.

"Được rồi, vậy hãy ra tay đi, đưa Phương tiểu ca qua!"

Quan Ngạo người thứ nhất khẽ gật đầu, nuốt vào miệng một viên đan dược, ánh mắt phút chốc sáng ngời.

Nhiếp Hồng Cô ở bên cạnh cười gằn nói: "Lần này là bỏ đường!"

Quan Ngạo khẽ gật đầu nói: "Ăn ngon á!"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️