Thấy vẻ mặt Phương Nguyên và Lạc Phi Linh bình tĩnh, Mạnh Hoàn Chân chân truyền Thanh Dương Tông cũng đoán được điều gì đó, hắn ta khẽ cười.
Tuy Mạnh Hoàn Chân không biết Phương Nguyên và Lạc Phi Linh tại sao lại quay về, thế nhưng cũng không ảnh hưởng việc hắn ta mượn chuyện để nói việc của mình, trong một khoảng im lặng, hắn ta mở miệng cười nói: "Chư vị Tiên môn đồng đạo chớ tức giận, Thanh Dương Tông ta không phải không nói đạo lý, nếu các ngươi có chứng cứ gì thật thì chúng ta tuyệt đối không bao che khuyết điểm, nay ta chỉ muốn hỏi chư vị một điều, các người có manh mối gì về kẻ đã phá nổ Vân Đài?"
"Manh mối á?"
"Nút thắt khỉ gió gì chứ?"
Tiêu sư tỷ Bách Hoa Cốc cười khổ một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói: "Sau khi Bát Hoang Vân Đài bị nổ, nghe nói Thượng Thanh Sơn đã phát hiện bóng dáng hai người, nhưng cũng thật đúng lúc, một người mặc áo bào xanh, một người mặc áo trắng, lại vừa giống với hai vị đệ tử này của quý Tông, ngoài ra đệ tử Bách Hoa Cốc ta trong một thoáng khi tiến vào Ma Vực cũng từng báo tin nói đã chặn được hai người, tuy trên mặt họ đeo mặt nạ nhưng dáng vẻ bào phục lại giống hệt hai người, thế nhưng sau đó ta tiến vào Ma Vực thì thần niệm kia cũng không truyền đến được!"
"Đeo mặt nạ à? May quá!"
Mạnh Hoàn Chân thầm nhẹ nhõm, trên mặt vẫn hết sức ngưng trọng: "Thế hai người kia để lại tên gọi gì thế?"
"Để lại..."
Tiêu sư tỷ thầm bất đắc dĩ, thở dài: "Nghe nói bọn họ tên là Hắc Bạch Song Sát!"
"Hắc Bạch Song Sát!"
Tất cả mọi người nhìn về phía hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, đều nghĩ rằng lấy danh hiệu thật chẳng êm tai!
Thế nhưng với hai người Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân lại mỉm cười, Mạnh Hoàn Chân nói: "Có danh hiệu thì dễ nói rồi, hai người này lại dám nổ tung Bát Hoang Vân Đài của Tứ đại tiên môn thật là tội ác tày trời, Ngũ Đại Tiên môn chúng ta tình cảm thân thiết, Thanh Dương Tông nhất định giúp các người tìm cho ra hai người kia, thế nhưng dựa trên thời gian thì hiển nhiên không phải hai vị sư đệ sư muội này của ta ra tay rồi, nếu không bọn họ cũng không thể trở về nhanh như vậy, nói không chừng lúc này hai tên đầu sỏ gây chuyện đã bị môn hạ của các người bắt được rồi đó!"
Ngũ Đại Tiên môn liếc nhìn nhau, đều chau mày.
Dến lúc này rồi thì bọn họ còn có thể nói gì nữa đây, ngoài trừ việc gặp những đệ tử truy bắt thì cả bọn cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra!
"Mạnh sư huynh nói rất đúng, nếu kẻ làm nổ Bát Hoang Vân Đài của các ngươi là Hắc Bạch Song Sát gì đó thì có liên quan gì đến đệ tử Thanh Dương Tông chúng ta chứ? Hồ Ma Tức vốn chính là nơi nguy hiểm đáng sợ, việc chống lại những ma vật này đều là trách nhiệm của đệ tử ngũ đại tiên môn, nhớ đến Thanh Dương Tông ta gặp thiên tai lớn như thế cũng chưa từng nói lời nào, các ngươi bị hai tên ma đầu gây hại lại không chịu nổi sao?"
Ngay lúc này Vu Tình cũng tiếp lời, vẻ mặt hơi lạnh nhạt: "Thế nhưng bất kể như thế nào thì tứ đại tiên môn các ngươi đã gặp đại nạn, tình hình nguy hiểm, muốn đến mượn đường Thanh Dương Tông ta thì chúng ta cũng không nên từ chối, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, con đường này vẫn sẽ cho các ngươi mượn, thế nên chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt ma vật xung quanh Vân Đài chứ!"
"Đây là lợi mà còn khoe mẽ đây mà!"
"Đổi thành chúng ta đến để cầu xin mượn đường Thanh Dương Tông hay sao?"
Tứ đại tiên môn nghe những lời này đều biến sắc, tức giận không phục.
Vu Tình cũng không cho bọn họ thời gian oán trách, chỉ thản nhiên nói: "Nếu chư vị vẫn muốn tiếp tục ầm ĩ gây chuyện vậy thì tùy các ngươi, dù sao Thanh Dương Tông ta có lý không sợ trận tranh cãi này, thế nhưng ta vẫn phải nhắc các ngươi một câu, ma vật xung quanh càng ngày càng nhiều rồi, e là rất nhanh sẽ lại đánh qua đây, đến cùng các ngươi tính bỏ mang dưới nanh vuốt ma vật hay cho ta mượn Vân Đài để tránh tạm đây?"
Lúc này chúng đệ tử tiên môn mới kịp phản ứng, nhìn bốn phía vẻ mặt lập tức thay đổi, cả bọn lại thấy khói đen cuồn cuộn xung quanh, chẳng biết khi nào đã mờ mờ ảo ảo, không biết có bao nhiêu ma vật mò đến đây, số lượng đó lại nhiều hơn hẳn những ma vật mà họ đã chém giết ban nãy, giờ mắt thường có thể thấy được, chẳng biết có bao nhiêu ánh mắt ma như ma trơi nhìn chằm chằm họ khiến cho rùng mình, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này cả bọn mới nhận ra tình thế nguy hiểm của Bát Hoang Vân Đài Thanh Dương Tông, quả thực còn nguy hiểm hơn bọn họ tưởng tượng nhiều!
Khi tứ đại tiên môn đến mới vừa lúc tiêu diệt toàn bộ một đám ma vật, nhưng nay lại tụ họp nhiều đến vậy, chẳng qua chúng ma vật thấy đệ tử tiên môn chung quanh Bát Hoang Vân Đài khí thế to lớn nên vẫn đang âm thầm rình rập, nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt âm u lại tham lam.
Giờ lại gây tiếp chỉ sợ ma vật rất nhanh sẽ tấn công đến, tứ đại tiên môn bị vây bên ngoài đứng mũi chịu sào.
Nhưng nếu bọn họ tỏ thái độ thì chắc chắn việc tranh chấp với Thanh Dương Tông sẽ thua một bậc.
Bây giờ tứ đại tiên môn nhận thì mất tiên cơ, sau này càng khó kìm hãm Phương Nguyên.
Nhưng nếu không chấp nhận thì còn có cách nào khác đâu?
Đủ mọi tính toán trôi nổi trong lòng các đệ tử tiên môn, suy tính, lo lắng không yên.
Rốt cục chân truyền tứ đại tiên môn liếc nhìn nhau, trong lòng đều hơi bất đắc dĩ, sau đó trong bầu không khí trầm mặc đầy áp lực, Tiêu sư tỷ Bách Hoa Cốc với gương mặt lạnh lùng, từ tốn nói: "Một khi đã như vậy thì đa tạ Thanh Dương Tông chỉ cho chúng ta một con đường sống..."
"Ha ha, không cần phải khách khí!"
Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình liếc nhìn nhau, thái độ khiêm tốn bình thản: "Đều là việc nên làm!"