Đại Kiếp Chủ

Chương 266: Thì ra là thế (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ có điều trong lòng mọi người đều hoài nghi, vì sao Phương Nguyên lại trở về nhanh như thế được?

"Cái gì?"

"Phương Nguyên sư huynh cho nổ Bát Hoang Vân Đài của họ?"

Chưa nói đến chuyện trong lòng người khác nghĩ thế nào, ngay cả đám đệ tử Thanh Dương Tông cũng phải ngây người khi nghe thấy vậy. Họ hết nhìn Phương Nguyên lại nhìn sang đệ tử của tứ đại tiên môn, nhất thời còn cho rằng mình nghe nhầm. Bát Hoang Vân Đài là sự tồn tại thế nào chứ? Đó là mạch sống của các đại tiên môn đó! Phương Nguyên sư huynh lại cho nổ chúng ư? Còn cho nổ cả bốn Vân Đài?

"Khốn kiếp, bảo sao bọn họ đến nhanh như vậy?"

Trong không gian lặng ngắt như tờ, bỗng có người nhận ra, bất giác kêu to một tiếng.

Câu này vừa ra, khiến mọi người đều có vẻ lúng túng.

Đệ tử của Thanh Dương Tông vốn đang cảm động không thôi khi thấy chúng đệ tử của tứ đại tiên môn kịp thời đến cứu viện, song nghe được chuyện này, rồi lại cân nhắc lợi hại giữa hai bên một chút, thì không khó đoán ra suy nghĩ của tứ đại tiên môn. Nếu Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn đều bị phá hủy, thì con đường duy nhất để ra khỏi hồ Ma Tức của ngũ đại tiên môn chỉ còn lại một, chính là Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương Tông, bọn họ đương nhiên là phải khẩn trương rồi.

Nếu Bát Hoang Vân Đài này cũng bị chiếm mất, thì tất cả mọi người sẽ gặp xui xẻo...

Trong thời gian ngắn, khó mà hình dung hết được tâm trạng phức tạp của đệ tử Thanh Dương Tông.

Có vô số ánh mắt vừa khiếp sợ lại vừa kính nể hướng về phía Phương Nguyên và Lạc Phi Linh...

Hai người này phải to gan đến mức nào, mới dám làm ra chuyện tày trời như thế?

Mà để nhờ được viện binh đến giúp Thanh Dương Tông, hai người họ đã phải mạo hiểm bao nhiêu...

Phải biết rằng, khi hai người này chạy ra ngoài, thật ra là có thể theo tứ đại tiên môn rời khỏi hồ Ma Tức, nói cách khác tính mạng của họ đã được đảm bảo. Thế mà họ còn đưa ra quyết định ấy, ép tứ đại tiên môn phải tới cứu Thanh Dương Tông...

Ai biết sau khi làm ra chuyện đó, tương lai họ sẽ phải gặp bao nhiêu trách móc, chỉ trích?

Tứ đại tiên môn chịu bỏ qua ư?

Mà tất cả mọi hiểm nguy đều là sự trả giá của hai người cho chuyện đó!

Ngoài ra cũng có rất nhiều ánh mắt kinh ngạc và phức tạp nhìn về phía tứ đại tiên môn!

Có lẽ vẫn còn chút cảm kích, nhưng nó đã phai nhạt đi khá nhiều!

Thay vào đó là sự cảnh giác mờ hồ...

"Nếu chỉ một mình sư muội Lạc Phi Linh thì cũng thôi, nhưng Phương Nguyên là một người lỗ mãng. Nếu hắn làm ra chuyện đó thì chắc chắc là do bị tứ đại tiên môn gây khó dễ, thậm chí không chỉ là gây khó dễ, mà thái độ của bọn họ đã khiến hắn ý thức được, trông cậy vào tứ đại tiên môn đến cứu là điều không thể. Cho nên hắn mới liều mạng, vứt bỏ tiền đồ, phá hủy Bát Hoang Vân Đài của họ, ép tiên môn của họ tới cứu..."

Nhất là những người thông minh như Vu Tình, Mạnh Hoàn Chân và Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba, họ nhanh chóng liên hệ các việc lại với nhau. Thảo nào thái độ của tứ đại tiên môn lại khác thường như thế, tốc độ chạy đến cứu Thanh Dương Tông nhanh hơn họ tưởng tượng rất nhiều. Chẳng trách Phương Nguyên và Lạc Phi Linh không đi cùng tứ đại tiên môn, mà tự mình tìm đường đánh về đây. Cùng với việc lý giải mối quan hệ giữa các tiên môn, trong lòng ba người đã nhanh chóng nghĩ ra chân tướng từ đầu đến cuối, hơn nữa còn không khác mấy so với những gì thực sự xảy ra...

Sau khi nghĩ thông suốt việc này, ba người đồng thời làm ra một phản ứng!

Mạnh Hoàn Chân bỗng cười nói: "Chuyện này sao có thể chứ?"

Vu Tình cũng cười nói: "Ta nghĩ trong việc này chắc chắn có hiểu lầm..."

Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có chứng cứ gì không?"

Lúc này, Quan Sỏa Tử trong đám người cười nói: "Phương Nguyên sư huynh thật thông minh, lại nghĩ ra..."

Còn chưa dứt lời, đã bị Tiểu Kiều sư muội tát cho một phát, dạy bảo: "Câm mồm!"

Đệ tử tứ đại tiên môn đều ngây ra, thấy phản ứng của chân truyền Thanh Dương Tông, làm sao còn không rõ họ có ý gì? Bọn họ càng thêm giận dữ, lập tức quát to: "Việc đã đến nước này, Thanh Dương Tông vẫn còn muốn lấp liếm sao?"

"Trong hồ Ma Tức này còn có thể có người ngoài sao?"

"Không phải là bọn chúng cho nổ, thì chẳng lẽ là bọn ta tự cho nổ?"

Mạnh Hoàn Chân nghe những tiếng quát này, trong lòng lập tức hiểu ra, tứ đại tiên môn tất nhiên là không có chứng cứ gì, cũng may Phương Nguyên chạy nhanh, không bị họ bắt được. Nếu Phương Nguyên bị bọn họ áp giải về rồi đưa chuyện này ra, Thanh Dương Tông cũng không dễ xử lý. Nhưng nếu Phương Nguyên yên lành tự mình trở về, thì hiện giờ việc tứ đại tiên môn có thể làm cũng chỉ là trách móc mà thôi, chuyện này thì dễ xử lý hơn!

"Chư vị đồng đạo..."

Hắn bỗng lên giọng, ôm quyền về phía tứ đại tiên môn: "Đây là việc hệ trọng, thậm chí ảnh hưởng đến thanh danh và tiền đồ của sư đệ Phương Nguyên trong Thanh Dương Tông ta. Cho nên chư vị tuyệt đối đừng chỉ trích lung tung. Nếu có chứng cứ thực sự chứng minh được sư đệ Phương Nguyên đã làm thì xin hãy bỏ ra cho ta xem... sau đó sẽ tính tiếp! Còn nếu không có, thì xin chư vị ăn nói cho cẩn thận! Chư vị đến đây viện trợ, trên dưới Thanh Dương Tông ta đều vô cùng cảm kích. Nhưng các người vừa đến đã trách mắng đệ tử Thanh Dương Tông ta trước, điều này khó tránh làm lòng người nguội lạnh..."

"Thanh Dương Tông rõ ràng là muốn bưng bít chuyện này..."

"Làm sao có thể để bọn họ càn quấy như vậy. Chúng ta đồng loạt ra tay, bắt hai kẻ kia lại rồi hỏi cho rõ!"

"Quả thực là buồn cười, coi tứ đại tiên môn chúng ta là gì chứ?"

Đệ tử tứ đại tiên môn nghe Mạnh Hoàn Chân nói xong, đều bừng bừng lửa giận, nhao nhao quát lên.

Có người không kiềm chế được, lập tức ra tay, xông về phía trước định bắt Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại.

"Làm càn!"

Đúng lúc ấy, Vu Tình bỗng quát một tiếng chói tai: "Thanh Dương Tông ta thấy các ngươi có lòng tốt tới viện trợ, trong lòng vô cùng cảm kích, dùng lễ để đối đãi. Kết quả vừa tới nơi các ngươi đã đổ tội cho đệ tử Thanh Dương Tông ta, còn muốn cưỡng ép bắt người. Các ngươi coi Thanh Dương Tông ta là gì chứ?"

Dứt lời, nàng liền ra tay: "Bày binh bố trận đón địch. Xem ai dám đụng đến đệ tử Thanh Dương Tông ta?"

Tuy trong lòng các đệ tử Thanh Dương Tông vẫn còn đầy hoài nghi, nhưng nghe lệnh đều lập tức gọi pháp bảo ra bày trận, bảo vệ Bát Hoang Vân Đài và Phương Nguyên vào giữa, đối đầu trực diện với đệ tử của tứ đại tiên môn ở phía xa. Trên mặt ai cũng mang vẻ giận dữ bất bình, dường như đã chuẩn bị tư thế liều mạng!

"Các ngươi... có ý gì?"

Đến lúc này, các chân truyền của tứ đại tiên môn có nghi ngờ thế nào cũng không thể tiếp tục im lặng được nữa, thấp giọng quát hỏi.

"Có ý gì?"

Vu Tình cười lạnh nói: "Tứ đại tiên môn tới cứu viện vốn là chuyện tốt. Nhưng nếu các ngươi không thành tâm thành ý, còn chưa cứu viện đã muốn gây khó dễ cho đệ tử Thanh Dương Tông ta, thì viện binh này chúng ta không cần nữa. Nếu thực sự không được thì mời chư vị quay về..."

"Mời quay về?"

Đệ tử của tứ đại tiên môn đều dở khóc dở dười, đã tới đây, còn có thể quay về đâu?

Nếu quay về, chúng ta làm thế nào để ra khỏi hồ Ma Tức?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️