"Đồng đạo Thanh Dương Tông ở đâu, đệ tử Bách Hoa Cốc ta đã tới rồi..."
Lúc này, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, ma vật xung quanh đã bị quét sạch. Đột nhiên có mấy tiếng hét vang lên, đã thấy từ bầy ma vật ở phía tây máu thịt văng lên tung tóe, sau đó hơi chục bóng người chém giết xông ra. Họ đều mặc áo bào trắng, trên áo khoác thêu những đóa hoa to khác nhau. Người đi đầu tiên trên áo khoác thêu hoa mẫu đơn, trong tay cầm một khối ngọc như ý được điêu khắc từ bạch ngọc, gương mặt như trăng trong, khí chất lạnh lùng, chính là Tiêu sư tỷ dẫn người chạy tới cứu viện!
"Tiêu sư muội, ân tình cứu viện ngàn dặm, Mạnh Hoàn Chân ta sẽ ghi nhớ!"
Người tới là Tiêu sư tỷ, chân truyền lớn tuổi nhất trong Bách Hoa Cốc, đương nhiên bên Thanh Dương Tông cũng phải là Mạnh Hoàn Chân đứng ra, cười to nghênh đón.
"Tứ đại tiên môn như thể tay chân, đây là việc nên làm, ta lo Thanh Dương Tông đang trong tình thế nguy cấp, nên đã chọn hai mươi ba vị đệ tử Luyện Khí tầng chín đến đây trước. Đại quân Bách Hoa Cốc theo ngay phía sau, chắc là hơn nửa ngày nữa cũng sẽ chạy tới đây..."
Tiêu sư tỷ của Bách Hoa Cốc xua tay áo, cao giọng nói: "Chúng đệ tử, hãy mau dâng đan dược lên!"
Chúng đệ tử Thanh Dương Tông nghe thế đều mừng rỡ, không ngờ Bách Hoa Cốc vì cứu viện mà chuẩn bị chu đáo đến mức ấy. Không để đại đội nhân mã cùng đi, mà cho đệ tử đứng đầu mạo hiểm đến trước, đồng thời cung cấp đan dược, thuốc trị thương, những thứ mà Thanh Dương Tông tiêu hao nhiều nhất. Hành động nghĩa hiệp này đã khiến đệ tử Thanh Dương Tông vô cùng cảm động không nói nên lời, Mạnh Hoàn Chân vội vàng cho người tiến lên nhận, miệng nói tạ ơn không ngớt!
"Các đạo hữu Thanh Dương Tông không sao chứ? Thú Linh Tông ta đến tương trợ đây..."
Còn chưa đón Bách Hoa Cốc vào trong Vân Đài, đã thấy phía đông có vô số bóng người lao tới, xé tan từng nhóm ma vật đông đúc, chạy đến trước Bát Hoang Vân Đài. Thấy Bát Hoang Vân Đài bình yên vô sự, lúc này mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, lập tức lệnh cho các đệ tử tách nhau ra bắt đầu bày binh bố trận...
"Chúng ta hãy còn cầm cự được, đa tạ chư vị đạo hữu Thú Linh Tông..."
Vu Tình cũng vui mừng, vội vàng chạy lên trước, liên tục chắp tay cảm tạ chúng đệ tử của Thú Linh Tông. Đến lúc này mới phát hiện ra Thú Linh Tông cũng phái cao thủ có thực lực mạnh tới trước, do đệ tử chân truyền Trần Thái A lão luyện nhất, thanh danh vang dội nhất dẫn đội.
"Đạo hữu Thanh Dương Tông đừng lo, đệ tử Huyền Kiếm Tông ta cũng tới rồi..."
"Ha ha, Tần Vô Tranh sư huynh, huynh đúng là vẫn nhanh hơn Thượng Thanh Sơn ta nửa bước..."
Đệ tử Thú Linh Tông còn chưa đứng vững gót chân, đã nghe thấy hai tiếng nói to, hai bên phía đông hiện lên từng đường linh quang vọt thẳng đến tận chân trời, tiếp đó mỗi tiên môn một người, dẫn theo mười mấy đệ tử chạy tới. Người bên trái nhanh hơn một chút, là đệ tử chân truyền Tần Vô Tranh có tư lịch sâu nhất của Huyền Kiếm Tông, lưng đeo hộp kiếm, dáng người cao ráo, mặc áo choàng đen.
Còn người bên phải chính là chân truyền Mai Đại Chí của Thượng Thanh Sơn, trên người mặc giáp trắng, hai tay áo bay phấp phới theo gió.
Thấy cảnh này, Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân quả là sửng sốt không biết nói gì cho phải.
Tứ đại tiên môn không những đến cầu viện, hơn nữa vì lo cho thế cục của Thanh Dương Tông mà không hề chậm trễ chút nào, không hẹn mà cùng lựa chọn sách lược cho mười mấy đệ tử thực lực mạnh mẽ tới cứu viện trước, đại đội nhân mã theo đằng sau. Sách lược này đối với những người chạy đến trước đương nhiên là thêm vài phần nguy hiểm, nhưng đối với Thanh Dương Tông thì lại là nắng hạn gặp mưa rào!
Mấy hôm nay tai ương đang ngập đầu chúng đệ tử Thanh Dương Tông, nhưng khi tứ đại tiên môn đến thì đã quét sạch!
Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân không biết nên nói gì, đành để Mạnh Hoàn Chân đứng ra, cúi người thật sâu hành lễ với các chân truyền của tứ đại tiên môn.
Sau đó hắn chắp tay nói: "Ơn sâu đức dày của chư vị, Thanh Dương Tông ta chắc chắn sẽ không bao giờ quên, trước tiên xin mời chư vị vào trong!"
Chúng đệ tử Thanh Dương Tông xung quanh lúc này cũng vô cùng phấn khởi và cảm kích, nhìn đệ tử của tứ đại tiên môn với ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
"Ha ha, không dám, không dám. Ngũ đại tiên môn như thể tay chân, Thanh Dương Tông gặp nạn, chúng ta sao có thể bỏ mặc?"
Bốn vị đại chân truyền bật cười, mặc dù trong lòng có điều muốn nói, nhưng ngoài mặt chỉ khách sáo mấy câu.
Họ vừa cười vừa đi vào trong Bát Hoang Vân Đài, nhưng mới được mấy bước, tất cả đều đồng loạt ngây người.
Ngay ở cửa vào Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên vận một bộ áo xanh, đang mỉm cười đứng đó. Nhìn thấy bốn vị chân truyền đến, hắn khẽ chắp tay chào. Mà đằng sau Phương Nguyên có một nữ đệ tử Thanh Dương Tông đang thò đầu ra nhìn về phía họ. Thấy hai người Phương Nguyên đi ra, các đệ tử Thanh Dương Tông khác đang đứng chắn trước mặt cũng theo bản năng tránh ra để họ có thể trực tiếp gặp mặt chân truyền của tứ đại tiên môn.
"Phương Nguyên..."
Nụ cười của bốn chân truyền đại tiên môn lập tức cứng lại, thay vào đó là nét mặt giận dữ dần hiện lên.
"Ha ha, Phương Nguyên sư đệ đã quay về sớm hơn mọi người một chút, đúng là có chút thất lễ..."
Mạnh Hoàn Chân thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quặc. Hắn chỉ nghĩ rằng nếu Phương Nguyên đi cầu viện thì chắc chắn là gặp gỡ chân truyền của tứ đại tiên môn rồi, hơn nữa tứ đại tiên môn đến cứu viện nhanh như vậy thì họ phải trò chuyện rất vui vẻ mới phải. Không ngờ rằng, tứ đại chân truyền vừa nhìn thấy bóng Phương Nguyên, đột nhiên thái độ khác hẳn, nhìn mặt từng người dường như còn lộ ra vẻ căm hận...
Mạnh Hoàn Chân đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí lúng túng này, thì lại thấy cục diện bất chợt vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
"Phương Nguyên, đồng môn chúng ta đang tìm ngươi khắp nơi, không ngờ ngươi lại chạy về sớm như vậy..."
"Đồ trộm cắp vô liêm sỉ, còn dám xuất hiện trước mặt chúng ta..."
"Mau ra tay bắt hắn lại..."
Chân truyền dẫn đầu của tứ đại tiên môn còn chưa nói gì, thì nhiều đệ tử đứng sau họ đã bắt đầu không nhịn được, nhao nhao hét lên. Có người trực tiếp vận pháp lực toàn thân, có người gọi pháp bảo, có người thi triển pháp thuật, dường như đều muốn xông về phía Phương Nguyên. Vẻ ung dung bình tĩnh ban nãy biến mất trong nháy mắt, hệt như đổi một gương mặt khác vậy!
"Chư vị đồng đạo dừng tay..."
Mạnh Hoàn Chân nhất thời kinh hãi, lắc người một cái, đứng chắn trước mặt Phương Nguyên, kêu lên: "Có chuyện gì vậy?"
Những đệ tử Thanh Dương Tông khác đứng xung quanh cũng vô cùng bất ngờ, không biết đang diễn ra tuồng gì.
"Còn hỏi chuyện gì nữa à, sao ngươi không hỏi xem hắn đã làm những chuyện gì?"
"Còn cả đứa nha đầu xấu xa kia nữa, hai người bọn chúng quả thực là tội ác tày trời!"
Các đệ tử tiên môn đều thi nhau mắng mỏ gào thét, vô cùng phẫn nộ, sát khí còn nồng hơn cả khi giết ma vật.
"Phương Nguyên sư đệ..."
Mạnh Hoàn Chân cũng rất sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng nhìn về phía Phương Nguyên.
"Không biết, đệ chẳng làm gì cả!"
Đến lúc này, Phương Nguyên còn có thể nói gì được nữa, khẽ lắc đầu đáp: "Đệ nghe nói viện binh của tứ đại tiên môn đã tới, nên ra đây để cảm tạ. Không biết mấy vị sư huynh này nổi giận với đệ vì cái gì, vẫn nên hỏi họ xem đã xảy ra chuyện gì..."
"Phương Nguyên sư huynh, huynh thật là vô liêm sỉ..."
Lạc Phi Linh thầm giơ ngón cái, thấp giọng nói với Phương Nguyên.
"Đừng khen, vẫn còn muốn giữ thể diện!"
Phương Nguyên khẽ trả lời một câu, nét mặt vẫn tỉnh bơ.
"Ngũ đại tiên môn như thể tay chân, Thanh Dương Tông các ngươi gặp nạn, ngươi tới nhờ chúng ta cứu viện thì cũng thôi. Sao lại to gan lớn mật cho nổ Bát Hoang Vân Đài, cắt đứt lối ra của chúng ta? Ngươi không sợ lỡ đâu có gì sơ suất, toàn bộ đệ tử chúng ta sẽ bị kẹt trong hồ Ma Tức này sao? Phương Nguyên, tội ác tày trời như thế, chẳng lẽ một câu không biết là có thể che đậy được hết sao?"
Thấy thái độ của Phương Nguyên, đệ tử tứ đại tiên môn càng thêm giận dữ, có người không nhịn được lớn tiếng quát lên.
Lòng người đã dậy sóng đến mức này, ngay cả chân truyền như Tiêu sư tỷ cũng không thể ngăn cản được.