Đại Kiếp Chủ

Chương 264: Viện binh đến

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nói, Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân không phấn khởi như những đệ tử khác, mà ngược lại tâm trạng hơi trầm xuống, có một câu nói cứ quanh quẩn mãi trong lòng họ, nhưng không nói ra:

Tứ đại tiên môn há lại có thể dễ dàng điều động như thế? Trong tiên môn chẳng thiếu chuyện xấu xa nào, nếu chỉ nhận được lời cam kết từ miệng họ, ai biết rốt cuộc khi nào họ mới phái quân đi? Sẽ bỏ ra bao nhiêu sức lực?

Theo lý mà nói, ít nhất Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nên về cùng họ mới đúng!

Dù sao, nếu đi cùng tứ đại tiên môn thì tốt xấu gì cũng có thể thúc giục họ một chút.

Nhưng lúc này hai người kia lại vội vã chạy về, tứ đại tiên môn cứu viện thế nào, chẳng phải đều dựa vào tâm ý của họ hay sao?

Như thế, sợ rằng không đảm bảo được tứ đại tiên môn sẽ có bao nhiêu thành ý...

Chỉ có điều hai người đều không nói ra những chuyện đó, khó khăn lắm đệ tử Thanh Dương Tông mới được khích lệ sĩ khí, nếu họ nói ra lo lắng của mình, chẳng phải sẽ xua tan hi vọng trong lòng chúng đệ tử sao? Bây giờ chỉ có thể tạm thời chờ đợi...

"Vậy họ... có nói bao giờ thì đến được không?"

Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng Vu Tình vẫn không nhịn được thở dài một tiếng, mở miệng hỏi một câu.

"Chúng đệ vẫn chưa hẹn thời gian, nhưng chắc chẳn họ sẽ đến nhanh thôi..."

Phương Nguyên im lặng một lát, sau đó khẽ nói.

Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân nghe vậy, trên mặt nở nụ cười khổ, nếu ngay cả một câu hẹn cũng không có, thì càng thêm phiền toái!

"Phương Nguyên sư huynh, Lạc sư muội, bao giờ tứ đại tiên môn có thể chạy đến đây?"

"Đúng vậy, đám ma vật này cùng lắm là nửa canh giờ nữa sẽ lại tấn công lần nữa. Tứ đại tiên môn có thể đến kịp không?"

Lúc này, bên cạnh đã có khá nhiều đệ tử tiên môn lao tới, lo lắng hỏi han.

"Mạnh sư huynh cảm thấy thế nào?"

Vu Tình chỉ đành gượng cười, nhìn thoáng qua Mạnh Hoàn Chân. Mà Mạnh Hoàn Chân cũng thở dài, biết lúc này không thể làm tiêu tan sĩ khí của chúng đệ tử, tùy tiện nói: "Các ngươi không cần hỏi nhiều, Phương Nguyên sư đệ và Lạc Phi Linh sư muội đã thành công thuyết phục được tứ đại tiên môn tới cứu viện. Nếu dựa vào khoảng cách xa gần và sự hung hãn của ma vật, ta đoán chừng từ lúc tứ đại tiên môn chuẩn bị ổn thỏa, cho đến khi đánh giết mở đường, chạy tới Bát Hoang Vân Đài tập hợp với chúng ta, có lẽ nhanh nhất cũng phải mất một ngày rưỡi. Chúng ta cứ cố gắng thủ cho vững, làm những việc cần làm..."

"Hả? Một ngày rưỡi?"

"Trời ơi, lâu vậy sao?"

"Dù sao cũng có một chút hi vọng, mọi người đừng nói thêm gì nữa..."

Chúng đệ tử nhất thời lo lắng, nhưng lại nhanh chóng có người phá lên cười, khuyên nhủ an ủi lẫn nhau.

Họ thực sự đã chống đỡ qua được mấy ngày. Dưới thế tiến công của ma vật, trên người đám đệ tử hầu như ai cũng bị thương. Thương vong càng nặng nề thì thế tấn công của ma vật càng mạnh mẽ, nếu đợi thêm một ngài rưỡi nữa, thật sự không biết phải mất bao nhiêu mạng người vào đó nữa...

Nhưng Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân có thể nói gì đây. Một ngày rưỡi đã là kết quả tốt nhất mà Mạnh Hoàn Chân tính ra được!

Nếu tứ đại tiên môn để tránh thương vong mà cố ý kéo dài thời gian thì thật sự không biết phải đến bao giờ...

"Mạnh sư huynh..."

Thời điểm trong đầu Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân đều lóe lên suy nghĩ này, đáy lòng cảm thấy cay đắng thì chợt nghe thấy một tiếng hét to. Bên ngoài Bát Hoang Vân Đài có một đệ tử tiên môn đang phòng thủ lảo đảo chạy vào, liều mạng kêu lên!

"Ma vật lại tấn công?"

Mạnh Hoàn Chân kinh hãi hỏi.

Hắn vội vàng đứng lên, sắc mắt vô cùng nghiêm trọng. Việc đã đến nước này, cũng chẳng còn gì hay để nói, đệ tử Thanh Dương Tông chỉ còn cách tiếp tục thủ vững, tiêu diệt toàn bộ ma vật đánh vào Bát Hoang Vân Đài, đợi đến lúc viện binh của tứ đại tiên môn tới, hoặc là đợi đợt thí luyện lần này kết thúc, đại trận truyền tống trong Bát Hoang Vân Đài mở ra. Họ không còn lựa chọn nào khác!\

Về phần rốt cuộc có thủ được đến cuối cùng hay không, thì đành phó mặc cho số phận vậy!

"Không phải..."

Nhưng đệ tử tiên môn kia nhanh chóng chạy tới, nghe Mạnh Hoàn Chân hỏi vậy thì ra sức xua tay, trên mặt đầy vẻ vui mừng, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp: "Không phải ma vật tấn công, đệ nhìn thấy tín hiệu của Bách Hoa Cốc... Viện binh của Bách Hoa Cốc đến rồi!"

"Cái gì?"

Vẻ mặt của Mạnh Hoàn Chân còn khiếp sợ hơn cả lúc nghe thấy ma vật tấn công, hệt như gặp ma vậy.

Sau khi kinh ngạc, đám người Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình đồng thời phản ứng lại, vội vàng chạy ra ngoài Bát Hoang Vân Đài.

Đứng ở trên đỉnh núi thấp nhìn ra xa, thấy trên bầu trời phía tây thình lình xuất hiện một luồng linh quang hóa thành hình hoa mẫu đơn, thướt tha nở rộ trong bầu trời đêm bao la. Dù nơi này bị ma vụ phủ dày, đóa hoa kia vẫn khá là bắt mắt.

Cùng lúc đó, phía tây nam vang lên vô số tiếng gào thét của ma vật. Ma vật đang vây quanh Bát Hoang Vân Đài cũng giảm đi rất nhiều, một số lượng lớn ma vật liều mạng rống lên, sau đó đổi hướng, xông thẳng về nơi hoa mẫu đơn xuất hiện!

"Đó là pháp ấn của Tiêu Phục Linh, chân truyền Bách Hoa Cốc. Nàng ta tự mình dẫn người chạy tới đây?"

Khi nhìn thấy pháp ấn, Mạnh Hoàn Chân kinh hãi, sau đó kêu lêu. Hắn cũng là chỗ quen biết với Tiêu sư tỷ chân truyền Bách Hoa Cốc, có thể nhận ra pháp ấn của nàng, chỉ có điều không ngờ rằng người bạn cũ này lại đến nhanh như vậy, hơn nữa còn tự mình dẫn quân.

"Mau, ma vật đang xông về phía họ, chắc chắn nơi đó đã xảy ra đại chiến rồi!"

Vu Tình cũng nhanh chóng phản ứng lại: "Chúng ta gọi thêm người đến đó tiếp ứng!"

"Tuân lệnh, chúng ta cùng lên!"

Đám đệ tử tiên môn bên cạnh đều đáp lời, hưng phấn vô cùng. Cho dù hiện giờ trong số họ có người bị thương, pháp lực gần như đã tiêu hao sạch, nhưng tất cả đều chủ động xin đi ứng chiến, bởi vì các đạo hữu Bách Hoa Cốc quá tốt, chỉ trong thời gian ngắn đã chạy tới cứu viện. Về tình về lý, Thanh Dương Tông đều phải dùng đạo đãi khách, lao ra phá vòng vây để đón họ vào. Đây là một loại lễ nghi!

"Ủa, hướng kia là..."

Nhưng Vu Tình còn chưa kịp hạ lệnh đánh ra, đã lại nghe thấy có người kêu lên.

Chúng đệ tử đều kinh ngạc, thấy trên bầu trời phía đông cũng đang có một pháp ấn bay lên, hình một con hùng sư ba đầu hiển hiện rõ ràng trên không trung, trông rất sống động, uy phong lẫm liệt. Đệ tử Thanh Dương Tông lại giật mình, không cần đoán cũng biết chắc chắn là cao thủ của Thú Linh Tông đến rồi. Không ngờ Thú Linh Tông cũng đến nhanh như vậy, gần như theo ngay sau gót Bách Hoa Cốc!

"Trời ơi, các sư huynh đệ của Thú Linh Tông cũng tới rồi, chúng ta... chúng ta thật sự được cứu rồi..."

"Được hai sự trợ giúp lớn, chúng ta có hi vọng duy trì tiếp rồi..."

"Thật không ngờ, họ lại tới nhanh như vậy..."

Hai người Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình cũng vừa mừng vừa sợ, nhất thời quên cả việc ra nghênh đón.

"Đạo hữu Thanh Dương Tông đừng sợ...

Nỗi vui mừng khôn xiết này còn chưa qua, đệ tử Thanh Dương Tông lại nghe thấy phía đông bắc bỗng vang lên một âm thanh réo rắt, du dương, đứt quãng truyền tới, nhưng lại vô cùng rõ ràng, không giống tiếng người hô lên, mà lại như tiếng lưỡi kiếm rung lên...

"Huyền Kiếm Tông... Đạn Chỉ Long Âm?"

Mạnh Hoàn Chân lại một lần nữa hoảng hốt, quả thực không biết nói gì cho phải.

Hắn cũng là người tu kiếm, đương nhiên biết đó là một đạo pháp môn của Huyền Kiếm Tông, gảy kiếm truyền âm, mượn uy của kiếm khí truyền âm thanh ra xa trăm dặm. Đây là một môn thần thông khá thâm hậu, nếu gặp được môn thần thông này tự nhiên biết được viện binh của Huyền Kiếm Tông đến rồi. Hơn nữa có thể nhìn ra được người thi triển được môn thần thông này có trình độ kiếm đạo vô cùng vững vàng...

"Không ngờ tam đại tiên môn lại chạy đến cứu viện nhanh như vậy..."

"Thượng Thanh Sơn đâu? Người của Thượng Thanh Sơn chắc chắn cũng sẽ tới. Họ đang ở đâu rồi?"

Lúc này khó mà hình dung được nỗi niềm vui sướng của chúng đệ tử Thanh Dương Tông, tất cả đều kêu ầm lên. Câu hỏi của họ chưa ra được bao lâu, đã thấy phía tây nam có một đạo thanh khí vọt thẳng lên mây, gần như xé rách cả đám ma vân đang rủ xuống phía chân trời, vô cùng bắt mắt.

Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đây chính là Thiện Thanh Khí, tuyệt học của Thượng Thanh Sơn...

"Viện binh của tứ đại tiên môn đều đến rồi, nguy cơ của Thanh Dương Tông ta đã được giải trừ. Chúng đệ tử nghe lệnh..."

Thấy tứ đại tiên môn đều đã tới, nỗi lo lắng vẫn luôn đầy ứ trong lòng Mạnh Hoàn Chân rốt cuộc cũng được xua tan, sĩ khí chợt dâng cao, hắn lớn tiếng quát lên: "Lập tức giết sạch ma vật ở xung quanh Bát Hoang Vân Đài, dọn ra một chỗ sạch sẽ để nghênh đón viện binh của tứ đại tiên môn."

"Rõ..."

Chúng đệ tử Thanh Dương Tông đều đồng thanh đáp lời, điều khiển pháp bảo của mình lao vào chém giết ma vật xung quanh Vân Đài.

Liên tục mấy ngày nay họ đều phải phòng ngự bị động, chỉ mong hắc ám ma tức đừng phá hủy Bát Hoang Vân Đài quá nhanh, thường đợi đến khi Bát Hoang Vân Đài sắp không chịu nổi nữa họ mới cược một mạng xông ra chém giết ma vật phía ngoài. Phải đem vô số mạng người ra đổi một lần thoái lui tạm thời của ma vật.

Đây là lần đầu tiên sĩ khí của chúng đệ tử được khích lệ, họ gào thét xung phong lao về phía ma vật, tạo ra một cảnh tượng vô cùng phấn chấn...

"Đồng đạo tứ đại tiên môn quả là vô cùng chính nghĩa..."

"Đúng vậy, ai nói tiên đạo vô tình, lòng người lạnh lùng. Giữa trời đất này tự có một tấm lòng chân thành..."

"..."

Trong những tiếng hò hét tràn ngập hiềm vui sướng và kích động của đệ tử Thanh Dương Tông.

Sĩ khí cuồn cuộn khiến đám ma vật xung quanh gần như không chịu nổi một đòn, bị đệ tử Thanh Dương Tông truy sát chạy loạn khắp nơi.

"Thật không ngờ, thật sự không ngờ..."

Mạnh Hoàn Chân là một người có tính tình vô cùng điềm đạm, vậy mà lúc này cũng không khỏi thở dài liên hồi: "Không ngờ họ lại tới nhanh như vậy..."

Trong cảnh tượng vui mừng, Lạc Phi Linh nhỏ giọng đáp: "Nhưng họ có thực sự lo lắng cho an nguy của Thanh Dương Tông hay không?"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)