Lúc đầu còn tưởng rằng bản thân nhìn nhầm rồi, hoặc là gặp ảo giác gì đó, nhưng khi đã lấy lại bình tĩnh bọn họ mới phát hiện đó là sự thực, ở phía trước chính là phái Thanh Dương Tông - Bát Hoang Vân Đài của hắn, lúc này đang có một lượng lớn người đang chém giết với ma vật, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết. Chân thật như vậy quả thực không phải ảo cảnh như trong huyễn kính. Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều có một tia tỉnh táo, tuy rằng không thể liếc mắt là nhìn thấu ảo ảnh kia, nhưng trong lòng lại biết đó là giả, mà Bát Hoang Vân Đài kia lại thật không thể thật hơn!
"Chẳng lẽ sơn cốc kia có điểm kỳ quái, trực tiếp đuổi chúng ta về nơi gần Bát Hoang Vân Đài?"
Phương Nguyên cảm thấy kinh ngạc, âm thầm suy đoán, đồng thời đi nhanh về phía trước.
"Cho dù là thế nào thì trở về là tốt rồi, tiết kiệm được một ngày đi đường...."
Hắn vốn tính cùng Lạc Phi Linh giết trở về, nhưng chỉ hai người bọn họ... dọc theo đường này đương nhiên không dễ dàng gì. Hiện tại lại đột nhiên trở về tới Bát Hoang Vân Đài, cũng đỡ đi được một phiền toái lớn, nói ra thì cũng là một chuyện tốt!
Tình hình chiến đấu phía trước hiển nhiên rất kịch liệt, hắn cũng chẳng quan tâm nghĩ nhiều, thả người rút kiếm, xông lên.
"Mạnh sư huynh, những ma vật này quá nhiều..."
Lúc này, chung quanh Bát Hoang Vân Đài ít nhất cũng phải tụ tập không dưới ngàn con ma vật, có mạnh có yếu, số lượng cực nhiều, đang chậm rãi siết chặt vòng vây chém giết. Mạnh nhất trong đó chính là một bộ xương khô mặc giáp đen, khác với những bộ xương khô hắc phong mà Phương Nguyên từng gặp được, bộ xương khô mặc giáp đen này giống như được một lượng lớn ma tức bổ sung, lại tu luyện không biết bao nhiêu năm, hiện giờ như là một người khổng lồ, thân cao ít nhất ba trượng, khoác giáp đen, cầm đại đao, ma trơi bập bùng trong hốc mắt!
Bộ xương khô mặc giáp đen này có thế tới khó cản nhất, nó đang hung hăng vung đại đao, chém về phía Bát Hoang Vân Đài.
Mỗi một nhát đao, trận quang hơi mờ trên không Bát Hoang Vân Đài lại dao động một lần, gần như là ảm đảm đi một phần, vô số mảnh vụn theo sự rung lắc của Bát Hoang Vân Đài mà rơi xuống, nhìn qua vô cùng dọa người, giống như Vân Đài có thể sụp đổ bất cứ lúc nào...
"Cho dù như thế nào, nhất định phải giết chết con Hắc Giáp Ma này, nếu không thế công của đám ma vật này sẽ không giảm đi..."
Bóng dáng của Mạnh Hoàn Chân - chân truyền Long Ngâm Phong xuất hiện bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, lớn tiếng hét lên, mạnh mẽ xông về phía không trung.
Lúc này chung quanh Bát Hoang Vân Đài đang có gần trăm tên đệ tử tiên môn kết thành đại trận, chống đỡ thế công của một lớp lại một lớp ma vật, không để cho chúng tiến lại gần Bát Hoang Vân Đài. Chính nhờ Bát Hoang Vân Đài này bảo vệ, chúng đệ tử tiên môn này mới có thể đứng thẳng ở nơi đây, hiện giờ thì ngược lại, chúng đệ tử tiên môn đã phải đánh cược, liều mạng ngăn cản ma vật, để tránh cho chúng nó làm hỏng Vân Đài.
Nhưng ma vật phía dưới còn dễ đối phó, còn bộ xương khô mặc hắc giáp kia lại hết sức đáng sợ, chúng đệ tử hoàn toàn không ngăn cản nổi, hơn nữa ma vật cường đại như vậy trời sinh đã có một loại ý chí, có thể ảnh hưởng tới các ma vật khác. Chỉ cần nó còn tấn công Bát Hoang Vân Đài, thì những ma vật khác sẽ theo bản năng mà đi tấn công cùng nó, trừ phi giết chết nó, nếu không thế công tuyệt sẽ không ngừng...
Đến thời điểm này, Mạnh Hoàn Chân chính là liều hết tính mạng, hét lớn một tiếng, trường kiếm phóng về giữa không trung!
"Tam Nguyên Ngự Kiếm thuật, đi!"
Mạnh Hoàn Chân hét lớn một tiếng, một luồng kiếm quang quanh người nhanh chóng đâm về phía mi tâm của bộ xương khô mặc giáp đen.
"Graoo..."
Bộ xương khô mặc giáp đen gào thét một tiếng, đại đao quay lại, chém về phía Mạnh Hoàn Chân.
"Cho dù chết, ta cũng phải chém rụng ngươi!"
"Chỉ khi ma vật mạnh mẽ này bị chém chết, thì thế công của những ma vật khác mới có thể chậm lại, chúng ta mới có thể thở một chút!"
Mạnh Hoàn Chân khó khăn lắm mới tránh thoát được một đao kia, nhưng bị đao phong thổi tới có chút đứng không vững, trong lòng hắn hiểu được sự đáng sợ của bộ xương khô mặc giáp đen này. Bình thường, trong thí luyện cũng phải là vài chục đệ tử tiên môn cùng tiến lên, hoặc kết trận, hoặc bày cạm bẫy, dùng đủ mọi biện pháp mới có thể chém giết chết ma vật. Nhưng hiện giờ, những đệ tử tiên môn khác đã không thể xông qua giúp đỡ, hắn chỉ có một mình đối mặt với ma vật này!
"Dù sao sớm muộn gì cũng là chết, chết trong chiến đấu thì vẫn phong độ hơn..."
Hắn biết rõ sự cường đại của bộ xương khô mặc giáp đen này, nếu triều đấu, bản thân còn dễ dàng bị những ma vật khác đánh lén, đành thầm cười khổ, trực tiếp thi triển ra bản lĩnh mạnh nhất còn ẩn giấu. Hắn cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên phi kiếm của mình, uy lực của kiếm quang kia tức thì tăng lên, trong quang hoa màu xanh còn ẩn chứa vài tia huyết sắc. Sau khi hắn vẽ pháp quyết xong, kiếm quang đột nhiên bay ra giữa không trung, vòng quanh bộ xương khô mặc giáp đen kia, sau đó hung hăng cắm vào gáy nó...
"Rầm!"
Thế nhưng ở gáy của bộ xương khô kia lại xuất hiện một ngọn lửa màu đen, ngăn cản phi kiếm tiếp tục đâm sâu vào.
Mà bộ xương khô đó thì rống to một tiếng, vung đại đao chém về phía Mạnh Hoàn Chân.
"Lên cho ta..."
Mạnh Hoàn Chân dùng toàn bộ tâm thần vào việc điều khiển phi kiếm, gắng hết sức mình thúc dục phi kiếm đâm sâu vào!
Đối mặt với một đao của bộ xương khô chém tới, có lẽ hắn đã không còn sức né tránh!
Chỉ tiếc, ngay cả phi kiếm của hắn cũng đã hết lực. Từ lúc bắt đầu chiến đấu cho tới bây giờ, hắn cũng không tiêu hao quá nhiều pháp lực, thế mà lại không cách nào đâm xuyên vào được, chỉ biết trơ mắt nhìn khoảng cách chém chết ma vật còn một chút, lại cố tình không cách nào làm được...
"Một kiếm cuối cùng trước khi chết, cư nhiên lại không thể làm tới cùng?"
Mạnh Hoàn Chân gượng cười, trơ mắt nhìn một đao của bộ xương khô chém xuống, sắc mặt tro tàn!
"Mạnh Hoàn Chân sư huynh, một kiếm này thực sự hay..."
Cũng trong một chốc này, đột nhiên có một âm thanh từ rất xa vang lên, Mạnh Hoàn Chân kinh hãi.
Sau khi giương mắt nhìn lên, thì thấy có hai bóng người đang từ phương xa bay nhanh tới, trong đó có một người mặc đồ xanh, dùng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới phía sau bộ xương khô kia, hung hăng đạp một cước lên phần đuôi phi kiếm của Mạnh Hoàn Chân. Phi kiếm đang bị lửa đen ngăn cản không thể đâm vào được, nhưng mượn lực của một đạp này, lập tức đột phá ngăn cản của lửa đen, chui vào sau đầu bộ xương khô, sau đó bay ra từ mi tâm của nó. Toàn thân bộ xương khô lập tức cứng đờ, một thân khói đen nhanh chóng tan sạch...
"Viu..."
Một đao cuối cùng của bộ xương khô kia khó khăn lắm mới chém tới ấn đường của Mạnh Hoàn Chân, đã mất lực rơi xuống, dần dần biến mất.
Ở trong mắt người ngoài, Mạnh Hoàn Chân chính là đỡ một đao kia, không trốn không tránh, chỉ để tranh thủ thời gian chém chết bộ xương khô mặc giáp đen kia.
Một màn này, quả thực là phong độ nói không nên lời!
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi... Ngươi đã trở lại?"
Mạnh Hoàn Chân ngẩn ra, một lúc sau mới hồi hồn lại, mang vẻ mặt mừng như điên vội vàng hỏi.
Bóng dáng màu xanh trên không trung, tay cầm trường kiếm, đạp trên hài cốt của bộ xương khô đi xuống không phải Phương Nguyên thì là ai?
"May mắn không làm nhục mệnh, đã trở lại!"
Phương Nguyên đi tới trước mặt Mạnh Hoàn Chân, cười nói: "Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện, đẩy lui đám ma vật này trước đã!"
Mạnh Hoàn Chân thấy hắn cùng nữ đệ tử của Tử Vân Phong trở về, thì giật mình, gật đầu nói: "Được!"
"Phương Nguyên sư huynh đã trở lại..."
"Nhanh, mọi người lại thêm chút sức, Phương Nguyên sư huynh đã trở lại, được cứu rồi..."
Mà ở phía dưới, đám đệ tử Thanh Dương Tông đều mừng rỡ kêu lớn lên, khí thế cũng nhờ vậy mà được tăng cường, liều mạng đánh về phía đám ma vật như thủy triều kia. Hiện giờ bộ xương khô mặc giáp đen đã tiêu tán, đám ma vật liền không còn bị uy áp của cường giả ma vật ép buộc, thế công lập tức chậm lại. Bên này có đệ tử các tiên môn đồng tâm hiệp lực, cũng có rất nhiều đệ tử tiên môn đang nghỉ ngơi trong Bát Hoang Vân Đài đi ra, nhanh chóng chém giết vô số ma vật thành từng mảnh nhỏ, khiến cho thế công của chúng nó bị đánh lùi về!
"Phương Nguyên sư huynh...."
"May mắn, vô cùng may mắn, Phương Nguyên sư huynh rốt cuộc đã trở lại, cầu viện thành công sao?"
"Vậy người của tứ đại tiên môn đâu?"
Chúng đệ tử trong ngoài Bát Hoang Vân Đài đều mang vẻ mặt hưng phấn, mồm năm miệng mười kêu gào hỏi.
"Còn có ta, còn có ta..."
Lạc Phi Linh thấy mọi người đều quan tâm Phương Nguyên thì bực tức dậm chân, liều mạng giơ tay.
"Lần này cầu viện thành công, cũng nhờ Lạc sư muội nhiều!"
Phương Nguyên nhìn thoáng qua Lạc Phi Linh ở xa xa, thở phào một hơi cười nói.
"Cầu viện thành công, lần này có thể được cứu rồi..."
"Cảm tạ trời xanh, cuối cùng chúng ta đã không uổng phí công sức chịu khổ nhiều ngày qua..."
Một đám đệ tử tiên môn nhất thời khóc lớn rồi phá lên cười, bầu không khí trầm thấp không lâu trước đó giờ đã thành hư không.
"Phương Nguyên sư huynh, mau vào đi!"
Đám người Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình vội vàng bảo mọi người nhường ra một con đường, để cho Phương Nguyên tiến vào. Vừa mới tiến vào Vân Đài, Phương Nguyên đã được một đám đệ tử Tiểu Trúc Phong chào đón, ai nấy đều mang vẻ mặt vui mừng, đám Tiểu Kiều sư mội, Lăng Hồng Ba, Quan Sỏa Tử đều không thiếu ai. Tuy rằng chúng đệ tử Thanh Dương Tông chết không ít, nhưng Tiểu Trúc Phong lại là nơi tổn thất ít nhất, điều này giúp Phương Nguyên hiểu được, Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình là người nói giữ lời, giúp hắn chăm sóc tốt đệ tử Tiểu Trúc Phong, không có để bọn họ ra tay trong thủy triều ma vật này.
"Phương Nguyên sư đệ, người của tứ đại tiên môn đâu, vì sao không về cùng các ngươi?"
Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân không giống những đệ tử bình thường kia, họ đã mơ hồ đoán được gì đó, chờ người chung quanh ít đi, mới nhỏ giọng hỏi ra.
"Chúng ta vẫn chưa đuổi tới tận nơi, nhưng tứ đại tiên môn nhất định sẽ tới cứu viện!"
Phương Nguyên không muốn nói tỉ mỉ chi tiết, chỉ dùng ánh mắt yên lặng đáp lời.
Vu Tình nghe vậy lập tức ngẩn ra, liếc nhìn Mạnh Hoàn Chân một cái, cả hai đều mang vẻ mặt nặng nề...