"Thì ra mọi thứ đều là giả..."
Lạc Phi Linh quay đầu nhìn bốn phía, dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi họ nhìn thấy tòa tiên viện nguy nga, tạo hóa vô biên vô tận, nhưng lúc này đưa mắt nhìn ra bốn phía, nơi đó nào có thần binh pháp bảo gì, chỉ là mấy đoạn sắt vụn chôn dưới đất, cũng nào có tài nguyên đan dược, toàn là gạch nát ngói vụn, còn nơi tàng kinh bảo các thì ngay cả tấm liếp cũng đã mục rữa thành bùn đất. Tất cả đều chỉ là ảo giác mà thôi...
"Tiên ngẫu đó là người ổn định hồ Ma Tức, vạn năm bất biến. Nay lại có biến đổi khác thường, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!"
Lạc Phi Linh kéo tay áo Phương Nguyên: "Phương Nguyên sư huynh, chúng ta mau rời khỏi đây đi..."
Phương Nguyên gật đầu đồng ý, hai người vội vàng chạy ra ngoài thung lũng. Đi chưa được bao xa, trước mắt hai người chợt sáng bừng, thấy bên cạnh thung lũng mọc lên vô số kỳ hoa dị thảo, bảo dược mọc thành bụi, từng mảng tươi tốt, đang đung đưa theo gió...
"Những linh dược này là thật ư?"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh vô cùng sửng sốt, thì ra ảo mộng đó cũng không phải hoàn toàn là giả.
"Vừa rồi hắn dọa chúng ta hết hồn, phải lấy ít lãi của hắn..."
Lạc Phi Linh bỗng ra quyết định, vẩy đầu ngón tay một cái, một luồng pháp lực cuốn ra, nhổ bật gốc từng bụi linh dược.
"Đến lúc này vẫn còn không quên hái thuốc..."
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, chỉ vào cách đó không xa: "Hái nhiều linh dược cũng vô dụng, chọn số bảo dược này thôi..."
"À... đúng rồi!"
Lạc Phi Linh hiểu ra, đầu ngón tay lại điểm một cái, hái toàn bộ số bảo dược, cất vào trong túi càn khôn.
"Những linh dược này không dễ đụng đâu, mau chạy!"
Hái bảo dược xong, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều biết phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Vừa rồi trong ảo giác, họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu hỏi lương tâm, thì hai người họ quả thực cũng không phải là hạng người chỉ vì một chút tài nguyên tạo hóa mà đánh mất lý trí. Nhưng bây giờ quay trở lại hiện thực, thì cũng không thể hái sạch được.
Dù sao đã thu đủ lãi rồi, hai người lập tức chạy không ngừng nghỉ, lao ra khỏi thung lũng.
"Đã tìm khắp nơi rồi, nhưng không thấy bóng dáng hai người bọn chúng đâu, chắc chắn là bọn chúng đang ở bên trong..."
Vừa định men theo đường cũ quay về, lại nghe bên ngoài có tiếng người vọng lại, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi. Nghe giọng nói đó thì hẳn là các đệ tử tiên môn phụ trách bắt họ lại. Không ngờ đám người này vẫn không từ bỏ, đuổi một mạch đến tận đây...
Lúc này nếu xông ra ngoài, chắc chắn sẽ đối đầu trực diện với bọn họ, Phương Nguyên không muốn liều mạng với đệ tử tiên môn!
Nhưng nếu quay về, thì lại thấy thung lũng kia bị các dãy núi trùng điệp vây quanh, như một vũng đất chết, làm sao mà tìm được đường ra?
"Meo meo..."
Trong lúc hai người còn đang bất an lo lắng, thì chợt nghe thấy tiếng mèo kêu. Chẳng biết con mèo trắng kia đã ở trên vách đá cách nơi họ đứng không xa từ bao giờ, dùng đôi mắt lạnh lùng quan sát hai người. Nó thấy khí cơ trên người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều không hề thay đổi chút nào, rõ ràng là không nhận được truyền thừa của tiên ngẫu, thì vẻ mặt như có chút kinh ngạc, sau đó chuyển sang bất đắc dĩ. Nó chậm rãi vẫy đuôi, giống như người lớn nhìn hai đứa trẻ không nên thân, sau đó từ từ di chuyển, đi đến cuối thung lũng.
"Con mèo gian xảo kia lại muốn hại chúng ta?"
Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi, giận dữ nhìn con mèo kia.
"Vừa rồi... có lẽ nó không có ác ý gì..."
Phương Nguyên lại nghĩ rằng vừa rồi con mèo trắng này dẫn họ tới đây chưa chắc đã muốn hãm hại mình. Có lẽ, trong mắt nó, truyền thừa của tiên dạo chính là một đại tạo hóa, nó dẫn mình và Lạc Phi Linh tới đây chính là để nhận được tạo hóa này!
Nhưng rốt cuộc nó có biết tạo hóa đó là gì hay không, có nguy hiểm hay không, thì không thể biết được.
Chỉ có một điều rất rõ ràng rằng ánh mắt nó nhìn Phương Nguyên và Lạc Phi Linh không hề có ác ý...
... Oán hận thì vẫn có, nhất là lúc nhìn Lạc Phi Linh, nó chỉ hận không thể lao lên cắn cho nàng một nhát!
"Đuổi theo nó..."
Mắt thấy con mèo trắng nhanh nhẹn chạy vào trong sườn dốc bên trong thung lũng, trong lòng Phương Nguyên bỗng nghĩ ra điều gì đó, vội vàng kéo tay Lạc Phi Linh, lao nhanh về phía trước. Bởi vì con mèo trắng kia đi một chút lại dừng một chút, rõ ràng là có ý chờ đợi, giống như muốn dẫn đường cho họ như vừa rồi. Việc này khiến Phương Nguyên không khỏi nghĩ rằng có lẽ con mèo trắng này đang muốn dẫn họ ra ngoài...
Tới trước sườn dốc, mới phát hiện phía trước có một con đường mòn, con mèo đang đứng ở đầu đường chờ hai người.
"Meo meo..."
Thấy Phương Nguyên đi theo, con mèo trắng bèn vẫy đuôi, rồi chui vào một hướng khác.
"Con mèo gian xảo này, ngoan ngoãn bắt chuột thì không muốn, lại thích chui vào lỗ..."
Lạc Phi Linh bất đắc dĩ kêu lên, nhưng hai cái gậy chống lại không hề chậm, vẫn chạy sát theo sau Phương Nguyên. Hai người đuổi theo con mèo trắng, vòng liên tiếp mấy chỗ rẽ, tránh thoát mấy sườn dốc nguy hiểm, rốt cuộc cũng đến được đất bằng. Hóa ra có thể thực sự ra khỏi thung lũng kia.
Nhưng cũng vào lúc này, khi ngẩng đầu nhìn lên, họ không khỏi trợn tròn hai mắt...
Ban nãy họ dường như mới đi được mấy trăm trượng, thế mà lúc ra ngoài cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn.
Trước mắt họ xuất hiện một bầy ma vật đông nghịt đang điên cuồng gào thét, chạy rầm rập về phía trước.
Mà chỗ ma vật đang xông đến có một đám đệ tử tiên môn đang liều mạng chống đỡ, gào thét chém giết, linh quang pháp thuật lóe lên rực rỡ, từng thanh phi kiếm bay lên tận trời, ánh sáng chói lòa. Hai phe giết chóc vô cùng thảm khốc, chỉ có điều thứ mà đám đệ tử tiên môn kia đang bảo vệ chính là Vân Đài...
... Nhìn trang phục của những đệ tử kia, không phải đệ tử Thanh Dương Tông thì còn là ai nữa?
"Chúng ta... đã trở về rồi?"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng đều vô cùng kinh ngạc.