Đại Kiếp Chủ

Chương 261: Không muốn là không muốn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

"Đồ ngu xuẩn, quật cường như vậy là vì cái gì chứ?"

Thiếu niên áo đen thấy vậy, nở nụ cười lạnh: "Ngươi cho rằng truyền thừa của chủ nhân nhà ta chính là tiên đạo của người, chính là tài nguyên dị bảo mà người lưu lại sao? Ngươi nhầm rồi, thứ chủ nhân nhà ta để lại chính là số mệnh tối cao của ngài ấy, trên thế gian này có vô số cơ duyên tạo hóa, nhưng chỉ có số mệnh mới là tạo hóa mạnh nhất. Chỉ nhân nhà ta xuất thân yếu ớt, nếu không có số mệnh trên người thì chắc chắn không thể trở thành cường giả đương thời được. Mà nếu không phải đại kiếp nạn rơi xuống, làm trời đấ hỗn loạn, thì chủ nhân nhà ta thậm chí đã có thể đi ngược thời thế mà lên, trở thành bá chủ tuyệt thế có một không hai trên thế gian..."

Dứt lời, y lại quay sang lạnh lùng nhìn Phương Nguyên: "Còn ngươi thì sao?"

"Ta đã từng thấy vô số người có duyên đi qua nơi này, muốn thừa kế tạo hóa của chủ nhân nhà ta. Nhưng ngươi chính là người có số mệnh bạc nhất!"

Trên mặt thiếu niên áo đen bỗng xuất hiện ý cười giễu cợt: "Ta thấy mệnh số của ngươi vốn là hạng người phúc mỏng duyên nhạt, từ lúc sinh ra đến khi hơn mười tuổi luôn phải ngậm một khối căm hờn trong lồng ngực, nghiến răng chống đỡ, dùng bao nhiêu năm rốt cuộc mới lấy được chút số mệnh, leo lên vị trí cao hơn kiến hôi một chút. Nhưng ngươi là kẻ nội hàm nông cạn, mới có chút thành tựu trước mắt chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, sợ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ rơi khỏi đám mây, bị người ta giẫm xuống bùn lầy, vĩnh viễn không vươn mình lên được. Chủ nhân nhà ta nguyện ý truyền đại đạo cho ngươi, để ngươi nghịch thiên cải mệnh, cho ngươi nội hàm chân chính, có thể bước lên mây. Đây là phúc phận mười kiếp khó cầu của ngươi, ngươi lại không muốn nhận?"

Nụ cười nhạt của thiếu niên áo đen đánh thẳng vào tâm trí Phương Nguyên, dường như muốn đẩy hắn xuống bùn sâu, mạnh mẽ nghiền nát.

Nhưng sự không cam chịu trong lòng Phương Nguyên lại càng thêm sâu sắc, khiến hai mắt hắn đỏ sọc như máu...

Lúc nghe xong câu nói cuối cùng, sự không cam chịu đó đã lên đến đỉnh điểm.

"Thối lắm!"

Dưới áp lực mạnh mẽ vô biên, sự bình tĩnh của Phương Nguyên cũng biến mất sạch, lửa giận rốt cuộc phá khỏi ràng buộc bốc lên ngùn ngụt, theo đó âm thanh cũng buột ra khỏi miệng hắn: "Lão tử có thể vùng dậy là dựa vào bản lĩnh của lão tử. Liên quan quái gì đến số mệnh?"

"Chủ nhân nhà ngươi có tu vi cái thế, một tay che trời, nhưng hắn cũng chỉ là một tên nhát gan mà thôi..."

"Từ lúc nhìn thấy mẫu thân thắt cổ tự vẫn, là hắn bắt đầu sống trong nỗi sợ hãi..."

"Cho dù hắn thành tiên vương, thành chí tôn, thì hắn cũng chưa bao giờ thoát khỏi nỗi sợ hãi ấy..."

"Cho nên khi đối diện với đại kiếp nạn, hắn nhất định sẽ thất bại!"

Phương Nguyên quát to, theo đó áp lực nặng tựa núi trên người hắn cũng biến mất.

Cả người được tự do, hắn nhảy lên cao, tức giận nói: "Còn ta, cho dù không có bất cứ thứ gì, nhưng ta chưa từng sợ hãi!"

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt của thiếu niên áo đen cũng trở nên vô cùng đáng sợ: "Dựa vào sức lực một con kiến hôi như ngươi, mà cũng dám vọng tưởng bàn luận tiên đạo?"

"Cho dù mạng ta như cỏ rác, nhưng lòng ta cao bằng trời!"

Phương Nguyên lạnh lùng đáp trả, Ma Ấn Kiếm trong tay chợt lóe lên ánh sáng chói mắt, chém thẳng về phía thiếu niên áo đen: "Vừa rồi không muốn nói rõ ra là vì nể mặt chủ nhân nhà ngươi. Ta không muốn nhận truyền thừa tiên đạo của hắn, là vì tiên đạo của hắn còn kém rất xa điều ta mong muốn..."

"Ngươi cũng chỉ là một oan hồn trong đại kiếp nạn, giả vờ giả vịt trước mặt ta làm gì?"

Lúc Phương Nguyên chém một kiếm ra, cũng mơ hồ nghe thấy một giọng nói vang lên, chính là Lạc Phi Linh!

"Xoẹt!"

Đúng lúc Phương Nguyên chém thẳng kiếm này lên người thiếu niên áo đen, thì cũng có một ánh đao màu đỏ ập tới, gần như đồng thời chém vào người thiếu niên kia.

"Rẹt" một tiếng, hệt như xé rách một tờ giấy dày, thiếu niên áo đen bị một đao một kiếm chém đứt lìa.

Mà không gian xung quanh cũng đồng thời bị chém nát.

Thiếu niên áo đen bị chém thành bốn năm mảnh, khẽ chao đảo rơi xuống đất, hóa ra là một lá bùa màu đen bị xé rách.

Cảnh vật xung quanh cũng biến mất, trước mặt Phương Nguyên lộ ra một thung lũng đen ngòm, nào có thiếu niên, nào có tiên điện tuyệt thế. Tất cả chỉ như ảo ảnh tan thành mây khói.

Trên chỗ ngai vua chỉ có một tượng bùn đang đứng!

Thoạt nhìn chỉ là một tượng bùn bình thường, có hình một nam tử mặc chiến giáp màu đen, lẳng lặng đứng giữa sơn cốc. Không biết đã trải qua bao nheieu năm tháng, lớp bùn trên người đã bong ra từng mảng, mang theo vẻ thê lương không nói nên lời!

Bên người tượng bùn có rất nhiều bộ xương khô đang quỳ, quây thành một vòng xung quanh.

Rõ ràng có thể nhìn ra được, trên người đám xương khô kia đều mang theo sát khí nồng đậm, lúc nào cũng muốn xộc lên tận trời cao.

Chỉ có điều, trên người tượng bùn tản mát ra uy thế đáng sợ, trấn áp những khí tức đó.

"Chuyện gì thế này?"

Phương Nguyên thở dài một hơi, một lát sau mới lấy lại tinh thần.

"Là tiên ngẫu độ kiếp đang tác quái..."

Nghe câu hỏi của hắn, phía sau bỗng truyền đến giọng nói hơi hoảng hốt của Lạc Phi Linh.

"Cái gì?"

Phương Nguyên kinh hãi hỏi lại Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh hít sâu một hơi, chỉ vào tượng bùn nói: "Đây là tiên ngẫu độ kiếp. Trong truyền thuyết nói rằng chúng do tiên nhân chống đỡ đại kiếp trong vô số năm tháng, cuối cùng bỏ mình mà biến thành. Mặc dù họ đã nằm xuống, nhưng vẫn không cam lòng, hóa thành tiên ngẫu, ngủ đông trong thế gian. Còn có một cách nói khác, trời đất để lại khí tức của đại kiếp nạn, cũng chính là hắc ám ma tức, nhờ có những tiên ngẫu này trấn áp nên chúng mới ngoan ngoãn ở yên một chỗ, không tiêu tan không lụi tàn không ngừng nghỉ. Những ma vật đọa hóa này cũng sẽ không tùy tiện chạy ra ngoài!"

Phương Nguyên nghe xong, nhất thời vô cùng kinh ngạc: "Trước đây ta chưa bao giờ nhìn thấy trong điển tịch..."

Lạc Phi Linh nói: "Đây là bí mật trong tiên minh, có lẽ không nhiều người biết được, cũng sẽ không ghi lại trong điển tịch!"

Phương Nguyên ngẩn ra: "Vậy vừa rồi là gì?"

"Chỉ sợ có chuyện gì kinh động đến tiên ngẫu độ kiếp khiến nó không ngồi yên nữa, muốn mượn một thân xác để tái hiện thế gian..."

Lạc Phi Linh thở phào một hơi: "May mà huynh không bị hắn dọa sợ!"

Phương Nguyên nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn thoáng qua Ma Ấn Kiếm, nghĩ thầm: "Muốn chấn nhiếp tâm thần của ta, sợ rằng tượng bùn vẫn còn phải xếp hàng tít đằng sau..."

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️