"Cái gì?"
Thiếu niên áo đen kia nói cả buổi, vốn đã nắm rất chắc, nhưng không thể ngờ Phương Nguyên tỏ vẻ hoài nghi hồi lâu, cuối cùng lại thốt ra một câu như vậy. Ngay cả y cũng không khỏi ngẩn ra, một lúc sau mới nhìn hắn bằng ánh mắt sâu kín: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ta nhìn ra được ngươi xuất thân bần hàn, số mệnh như cỏ dại, chỉ vì không cam lòng để bản thân thiển cận quẫn bách, mới nghiến răng tu hành như điên như ma, chỉ mong một mai một bước lên mây, trở thành người trên vạn người. Mà nay, truyền thừa tiên đạo ngay trước mặt, dị bảo vô tận kề bên tay, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý là như diều gặp gió, tiêu dao tự tại bước vào cửu thiên. Chẳng lẽ đây không phải là điều mà ngươi mơ ước sao?"
"Ông trời chưa bao giờ đổ mưa nguyên bảo..."
Phương Nguyên nhìn thiếu niên áo đen, khẽ lên tiếng hỏi: "Vì sao ngươi không nói thử xem, nếu ta muốn nhận được truyền thừa này thì phải bỏ ra thứ gì?"
"Bỏ ra thứ gì?"
Thiếu niên áo đen cười lạnh: "Nhìn từ đầu đến chân ngươi hoàn toàn không có ưu điểm gì, chủ nhân nhà ta để ý đến thứ gì của ngươi chứ? Chỉ có điều, nếu nói ngươi cần phải làm gì, thì đúng là chủ nhân nhà ta cần một truyền nhân, đáng tiếc các ngươi lại có hai người, nếu giữ lại một người ngoài ở đây, bí mật nhất định sẽ bị truyền ra ngoài. Phương Nguyên, hãy lập tức giết người đi cùng ngươi..."
"Ta biết ngay là không có chuyện tốt đến vậy mà..."
Phương Nguyên lắc đầu, nghĩ bụng quả nhiên là vậy.
"Ngươi không muốn à?"
Thiếu niên áo đen dường như nhìn thấu sự do dự của hắn, quát lên: "Muốn ngươi giết nha đầu kia, không phải vì chủ nhân nhà ta, mà vì chính ngươi. Ngươi nhận được truyền thừa của chủ nhân nhà ta, cũng không phải một sớm một chiều là có thể nổi dậy được. Chủ nhân nhà ta có khá nhiều kẻ địch cũ, ngươi cũng sẽ gặp phải không ít trắc trở. Trước khi ngươi thực sự trưởng thành, không thể để người khác biết được bí mật ấy!"
"Chủ nhân nhà ta cũng dùng cách giết người để đắc đạo. Nếu ngươi muốn nhận được truyền thừa của ngài, thì cũng phải giết người!"
"Thứ nhất là để diệt trừ hậu họa, ngươi có thể yên tâm trưởng thành!"
"Thứ hai cũng là để hiến tế tiên đạo, nhanh chóng tiếp nhận truyền thừa hơn!"
Tiếng quát của y rất chói tai, ánh mắt âm u nhìn thẳng đáy lòng vào Phương Nguyên: "Giết!"
"Chỉ cần giết nha đầu kia, thì ngươi có thể thừa kế đại đạo của chủ nhân nhà ta, trơ r thành truyền nhân tiên đạo đứng đầu thế gian. Từ nay ngươi lên như diều gặp gió, từ trên cao nhìn xuống khắp thế gian, truyền đạt tiên đạo của chủ nhân nhà ta xuống dưới, khiến uy danh của người một lần nữa vang dội khắp thế gian..."
Uỳnh! Uỳnh!
Theo tiếng nói của y, dường như có vô số tiếng sấm nổ bên tai Phương Nguyên.
Trong lời của thiếu niên áo đen đó dường như có ma lực vô tận!
Lúc y vẽ ra viễn cảnh đó, trước mặt Phương Nguyên giống như thực sự xuất hiện cảnh tượng bản thân thừa thế nổi dậy, thong dong nơi Cửu Thiên...
Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, Phương Nguyên nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trong lòng hắn đã có quyết định, không dễ dàng bị mê hoặc, hắn cũng không rơi vào trong giấc mơ thêm nữa.
"Ta không giết được!"
Hắn thở dài một tiếng, nhìn thiếu y áo đen nói: "Cho nên ta đã định trước là sẽ không kế thừa được truyền thừa của chủ nhân nhà ngươi!"
"Cái gì?"
Nghe Phương Nguyên một lần nữa trả lời như thế, thiếu niên áo đen hơi chút giận dữ, lạnh mắt nhìn hắn.
"Đa tạ chủ nhân nhà ngươi đã ưu ái, nhưng ta không muốn kế thừa tiên đạo của hắn!"
Phương Nguyên im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng nói.
Hắn đã trải qua một giấc mộng dài, trong mộng thấy được cuộc đời của cường giả kia. Tuy rằng một khi tỉnh khỏi giấc mơ thì mọi thứ chỉ giống như ảo ảnh, các chi tiết hầu như quên sạch, nhưng hắn vẫn nhớ đó là thứ rất tốt, cũng biết rằng nếu thừa kế thì mình quả thực sẽ có tiền đồ vô hạn. Song, hắn vẫn nhẹ giọng đáp:
"Mọi thứ của chủ nhân nhà ngươi đều rất tốt, nhưng không phải là của ta..."
Thiếu niên áo đen không lên tiếng, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa.
Phương Nguyên lại nhìn thẳng vào hai mắt y: "Ngươi nói không sai, đúng là ta muốn một mai sẽ giẫm lên trên người khác, tiêu dao tự tại vào Cửu Thiên. Nhưng tự ta sẽ tu hành, cũng tự mình trải nghiệm cuộc đời này, sau đó đi trên đại đạo thuộc về chính ta..."
"Ngươi thực sự từ chối?"
Thiếu niên áo đen ngạc nhiên, sau đó bật cười: "Đại đạo của ngươi?"
Y cười càng lúc càng lớn, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, tiếng cười của y vang vọng khắp nơi, dường như khiến cả tòa tiên điện này ầm ầm chấn động. Sau đó y dùng ánh mắt như thực thể nhìn Phương Nguyên với vẻ lạnh lùng: "Chủ nhân nhà ta đã chờ đợi gần vạn năm, chỉ muốn chọn được một người vừa mắt để truyền thừa đại đạo, một lần nữa khiêu chiến Cửu Thiên. Ngươi được chọn là phúc của ngươi, thế mà ngươi lại không muốn?"
Khi y nói ra câu đó, nam tử ngồi trên ngai vua dường như khẽ động đậy, nhìn về phía này bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Chỉ một liếc mắt đó đã khiến Phương Nguyên cảm thấy như một quả núi lớn đè xuống đầu.
Song lúc này hắn chỉ có thể nghiến chặt răng, không nói câu nào.
"Các ngươi chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, được lựa chọn kế thừa đại đạo của chủ nhân nhà ta đó là phúc phận mười đời ngươi tu luyện được. Nào có chỗ cho ngươi lựa chọn chứ? Ngươi có biết, nếu vào vạn năm trước chủ nhân nhà ta chọn người truyền thừa thì sẽ có bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu chảy máu để tranh giành vị trí đó không? Nếu không phải thời gian cấp bách, không thể đợi thêm được nữa, ngươi cho rằng truyền thừa bậc này sẽ rơi vào người loại kiến hôi như ngươi sao?"
Thiếu niên áo đen hét lớn, giọng nói vang dội, làm đầu óc người ta phải chấn động.
"Hậu bối thế gian đều chẳng có tài cán gì, không thể chống lại đại kiếp nạn, ngay cả đám đệ tử tiên môn các ngươi cũng bị bọn họ vứt bỏ ở đây, chỉ coi như tế phẩm để hiến dâng cho đại kiếp nạn, mong trì hoãn ngày đại kiếp giáng thế, kéo dài chút hơi tàn. Hiện giờ tế đàn đã được dựng lên, các ngươi đều đã là sơn dương trên án đợi làm thịt, chắc chắn sẽ chết hết. Chủ nhân nhà ta chọn người vào lúc này, đó chính là cho ngươi một con đường sống..."
Mỗi một câu quát của thiếu niên áo đen như đánh thẳng vào đáy lòng Phương Nguyên, dường như muốn đập nát đạo tâm của hắn.
Ngay cả Phương Nguyên lúc này cũng có cảm giác như bị người ta đạp xuống cõi trần.
Dường như hắn nhìn thấy một bóng người cao lớn đang chọn mình ra khỏi bầy kiến, ban tặng cho mình đại đạo vô biên!
Cảm giác đó khiến hắn chỉ hận không thể lập tức quỳ mọp, dập đầu xuống đất cảm tạ!
Nhưng trong lòng hắn vẫn giữ nguyên niềm kiêu hãnh, dù hắn không nói ra lời, song vẫn nghiến chặt răng không hề thả lỏng.