Đại Kiếp Chủ

Chương 259: Chớp mắt qua, nhất mộng kinh niên (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Cảnh tượng dần dần thay đổi, Phương Nguyên phát hiện trước mắt cũng hắn không có hắc ám ma tức gì cả. Hắn chỉ cảm thấy mình đang ở trong một tiên điện, bước một chân qua cánh cửa, chân chưa chạm đất đã thấy phía đối diện, cũng chính là ở giữa tiên điện có một vương tọa màu đen thuần sắc. Trên vương tọa có một nam tử mặc áo bào tím đang ngồi ngay ngắn ở đó, hắn cũng đang nhìn về phía này…

Trên người hắn không có chút hơi thở sự sống, như thể đã chết rất nhiều năm về trước, nhưng đôi mắt trống rỗng kia vẫn nhìn thẳng về đây.

"Vừa nãy mình mới rơi vào trong một giấc mộng à?"

Phương Nguyên đặt chân xuống đất, trong lòng cảm thấy mờ mịt không thôi. Hắn ở trong giấc mộng kia trải qua nghìn năm cuộc đời, nhìn thấy đủ chuyện bãi bể hóa nương dâu, trải nghiệm cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Nhưng trên thực tế, hết thảy chỉ diễn ra trong khoảnh khắc hắn nhấc chân bước qua cửa, hắn nằm mơ sao?

Phương Nguyên nhìn nam tử mặc áo bào tím kia rồi đột nhiên nghĩ đến lai lịch của hắn…

Đó chính là Đạo Thành Không, là mình trong giấc mơ…

Hắn vừa nằm mơ, mơ mình là Đạo Thành Không…

Phương Nguyên lại đưa mắt nhìn xung quanh vương tọa, thấy có một lượt bóng đen đang quỳ, từng người bị trói ngược hai tay, cúi đầu quay về phía vương tọa. Những người này có khoảng mười mấy vị, ai nấy đều mặc trang phục cổ xưa, khí thế bất phàm, nhìn giống với một nhân vật lớn trấn thủ một phương.

Phương Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, đây không phải giả, tất cả đám người đó đều là đối thủ bị Đạo Thành Không biến thành con rối trong giấc mơ…

Hắn vốn cho rằng kia là hư ảo, lại không ngờ những con rối kia vẫn ở đây…

Bọn họ quỳ bên cạnh Đạo Thành Không…

Giờ đã trôi qua vạn năm mà Đạo Thành Không vẫn giữ bọn họ bên người…

Điều càng khiến người ta ngạc nhiên chính là, Phương Nguyên rõ ràng cảm giác được những người quỳ gối xung quanh kia tựa hồ không cam lòng tiếp tục chịu nhục như vậy, lúc nào cũng có oán khí lượn lờ. Từng đạo oán khí tích dần tích mòn theo năm tháng nặng đến độ khiến người kinh hãi, thế nhưng nam tử ngồi trên vương tọa cũng đồng thời phóng ra một cỗ khí thế ngang tàng, áp chết chúng sít sao.

Đại đạo thành không, hận ý vĩnh tồn!

Lớn đạo thành không, hận ý vĩnh tồn!

Ngay cả oán khí của bọn họ hắn cũng chẳng chịu thả đi, vẫn muốn bọn họ tiếp tục khuất phục mình…

"Xem ra chủ nhân nhà ta rất hài lòng về ngươi…"

Bên cạnh Phương Nguyên đột nhiên vang lên tiếng nói, tùy tùng áo đen liếc nhìn hắn với ánh mắt thản nhiên.

"Chủ nhân nhà ngươi chính là hắn..."

Phương Nguyên nghiêng đầu nhìn về phía nam tử áo tím, trong tim mơ hồ có chút rét lạnh.

Người hầu áo đen thản nhiên nói: "Vạn năm trước, lão nhân gia vì chống lại đại kiếp nên vẫn lạc, nhưng một ngụm tiên khí bất diệt, ngài vẫn ở đây chờ đợi người hữu duyên đến truyền thừa y bát của mình, sau đó thay lão nhân gia lên chín tầng mây tái chiến!"

"Ngươi gọi bọn ta tới đây rốt cuộc vì lý do gì?"

Lạc Phi Linh đứng sau lưng Phương Nguyên lúc này mới ngẩng đầu lên, tập trung đặt câu hỏi, trên mặt vẫn lộ ra chút vẻ lờ mờ khó hiểu.

"Vừa nãy ta đã nói rồi, chủ nhân nhà ta ở đây là vì chờ truyền nhân của mình, truyền thừa tiên đạo của ngài, tương lại sẽ trở về chín tầng mây đánh một trận. Ta ở đây chờ các ngươi dĩ nhiên cũng vì thay ngài tìm truyền nhân thích hợp…"

Người hầu áo đen chậm rãi nói, vẻ mặt có chút không tầm thường.

"Ngươi nói truyền nhân là..."

Phương Nguyên hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi.

"Người đó chính là ngươi..."

Người hầu áo đen xoay người sang, thản nhiên nhìn Phương Nguyên, giọng nói có chút mơ hồ không rõ, nhưng lại rõ ràng kích động biển ý thức của hắn: "Chủ nhân nhà ta đợi ở đây đã vạn năm, trong thời gian đó có không ít người xuất hiện, tiếc rằng bọn họ đều không thích hợp. Thậm chí ta cũng bắt đầu cảm thấy có lẽ hậu bối vô năng, không có ai đủ tư cách kế thừa tiên đạo của chủ nhân nhà ta, nhưng lại chẳng ngờ loại người có tính tình kiêu ngạo như Bạch Công lại chỉ điểm cho hai ngươi tới đây, tìm đến tạo hóa của chủ nhân ta…"

"Phương Nguyên, nếu ngươi đã được Bạch Công công nhận thì chứng tỏ căn cơ không tầm thường…"

"Có thể tiến vào đây đã xem như hữu duyên!"

"Thấy linh chu bảo dược mà không động lòng, thấy đủ loại pháp bảo mà biết khắc chế, nói rõ đạo tâm của ngươi kiên định…"

"Điều quan trọng nhất chính là, ngươi có thể tiến vào giấc mộng của chủ nhân nhà ta, tức là đã được ngài công nhận…"

Người hầu áo đen nói mà như không, một đạo thần niệm truyền vào trong biển ý thức của Phương Nguyên: "Phương Nguyên, ngươi là một người kế thừa vô cùng thích hợp, chỉ cần ngươi đồng ý là có thể thừa hưởng tiên đạo của chủ nhân ta, kết thừa toàn bộ chỗ này, từ tài nguyên linh mạch, đất đai, kẻ địch mạnh, kẻ thù hung tàn, tất cả long đong lận đận trên con đường tu hành,… Chỉ cần ở dưới sự bảo vệ từ khí vận lớn của chủ nhân nhà ta, ngươi sẽ tiến về phía trước với thế như chẻ tre, và cuối cùng, ngươi đã định trước sẽ trở thành… người đứng trên vạn người!"

"Từ đó, thánh địa đạo tử khắc thế gian cũng chỉ ngang hàng ngang vế với ngươi mà thôi!"

"Lão quái vật nghìn năm cũng cần nhìn sắc mặt ngươi mà làm việc… "

Từng đạo từng đạo thần niệm đánh vào biển ý thức của Phương Nguyên, trong lòng hắn rung động.

Mà thần niệm này lại thúc giục tâm thần Phương Nguyên, muốn khiến hắn đồng ý, kế thừa tất cả những vô song…

"Đây chính là con mèo trắng muốn dẫn ta tới tìm đại trận tạo hóa sao?"

Phương Nguyên nghe hết thảy, hắn im lặng thật lâu sau đó lắc đầu nói: "Thật tiếc quá... Ta không cần!"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️