Trong lúc ngơ ngơ ngác ngác, Phương Nguyên, hay phải nói là người trong giấc mơ kia đã tiến vào một tiên môn xưa cũ. Ở nơi đó hắn bắt đầu tu hành thực sự, hiểu rõ tầm quan trọng của sức mạnh, phải vượt xa những người khác trên mặt công phu. Trong tiên môn dĩ nhiên hắn cũng gặp phải chút chuyện không vui nhưng so với những gì trải qua trước kia thì chẳng thấm vào đâu cả. Hắn trở nên im lặng, cũng ngày càng hung ác hơn, với ai hắn cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng luôn ôm tâm lý phòng bị đối phương. Hắn cũng không ngại đâm đối phương một đao, chỉ cần có thể thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn, lấy được công pháp và pháp bảo mạnh mẽ hơn, hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn để đạt được điều đó, chỉ cần bản thân có thể trở nên mạnh hơn hắn sẽ không sợ hãi gì cả…
Sống ung dung qua mấy trăm năm, Phương Nguyên đã trở thành tu sĩ cảnh giới Kim Đan nức tiếng một phương, đồng thời có một đạo lữ dịu dàng, trở thành một đại tu sĩ khiến người người hâm mộ. Nhưng ông trời luôn luôn bất công như thế đấy, tu vi của hắn xuất hiện vấn đề, hắn tẩu hỏa nhập ma, sau đó tình cảnh đều thay đổi hết thảy. Hắn khô héo dần trong thạch thất, chẳng đi đâu được cả, muốn nhúc nhích tí ti cũng không có biện pháp…
Tất cả mọi người đều đang chờ hắn chết, nhưng hết lần này đến lần khác hắn chẳng chết nổi cho người ta vui.
Phương Nguyên cứ ở trong trạng thái đó sống qua một trăm năm, cầm cự chút hơi thở còn sót lại để cho người ta thấy hắn không cam lòng.
Nhưng Phương Nguyên không chịu chết, người khác không chờ đợi được. Lúc Đồng Nhi đưa hắn ra ngoài phơi nắng, như thể trượt tay, hắn bị đẩy xuống đáy vực sâu. Nơi đó là Tứ Ma Nhai, phía dưới có vô số yêu thú, bất kể ai ngã xuống dưới đều không nhận được kết cục nào tốt đẹp cả, huống chi là loại già yếu, thân thể tàn tạ không động đậy được như hắn đây.
Nhưng hết lần này đến lần khác Phương Nguyên vẫn sống sót. Số hắn rất may, phảng phất vào thời khắc sống chết, cơ thể xác thịt của hắn xảy ra chút biến hóa, hắn cử động được! Thế là Phương Nguyên như một con dã thú lao vào cắn xé với yêu thú, cắn chết những con có ý đồ ăn hắn, cũng ăn thịt uống máu chúng để tiếp tục sống sót. Điểm quan trọng nhất chính là, hắn thế mà đạt được truyền thừa Tiên gia thượng cổ ở đây, giải quyết được vấn đề tẩu hỏa nhập ma của mình, không những khôi phục lại tu vi mà còn kết thành Nguyên Anh trong lần đó luôn. Thế là Phương Nguyên nhảy lên Tứ Ma Nhai, trở về tiên môn của mình…
Sau đó Phương Nguyên phát hiện ra, đạo lữ của hắn chính là người đứng sau màn thao túng tất cả.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng không muốn tiếp tục phí hoài tuổi xuân chỉ để chăm sóc cho một người tàn phế như hắn…
Nàng và đại đệ tử của hắn…
Thế là hắn bèn treo cả đạo lữ và đại đệ tử của mình lên…
Tiên môn hốt hoảng, thi nhau chạy đến khuyên can, cho rằng hắn không nên hành động vậy, làm trái với phong thái Tiên gia…
Hắn nhìn những khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia và hỏi: Lúc trước ta biến thành kẻ tàn phế, bị người ta hãm hại thì các ngươi ở đâu?
Cơn giận khó mà nguôi ngoai, hắn cắt đứt với tiên môn, sau đó dưới cơn nóng giận ra tay đánh đám trưởng bối. Sau đó Phương Nguyên mới phát hiện, hóa ra bọn họ nhỏ yếu như thế đấy, hắn mượn uy thế của cảnh giới Nguyên Anh, trực tiếp hủy cả tiên môn và giết sạch bách những người ở đó!
Bắt đầu có cao thủ tiên đạo đuổi giết hắn, chỉ trích hắn là ma đầu!
Thế là hắn giết sạch tất cả những tên đó!
Trong quá trình này, hắn chợt phát hiện, hóa ra bản thân mình mạnh đến thế, vậy sao hắn không chinh chiến thiên hạ?
Sau đó hắn bắt đầu chinh phục cường giả khắp nơi, tự xây dựng đạo thống và tranh đấu với những kẻ địch mạnh. Hắn phát hiện mình càng chiến càng mạnh, càng chiến càng hận. Hắn hận tất cả những người cản trở trước mặt mình, hắn giết sạch tất cả, đạo thống cũng bị hủy diệt, luyện hóa hài cốt và phong ấn thần hồn của những kẻ dám đối địch với mình, khiến bọn họ phải vĩnh viễn quỳ gối trước mặt hắn…
Hắn giết Ngũ Đại Chưởng Đạo, hắn giết Thập Đại Ma Tướng...
Hắn thu phục Thập Địa Thần Ma, hắn ám sát đạo chủ của Hỗn Lăng Đạo, đánh cắp thành quả tu đạo của đối phương…
Cuối cùng hắn từng bước từng bước một, dần dần đi đến đỉnh cao thế giới, trở thành một trong những kẻ hùng mạnh nhất thế gian, giữa đất trời cao rộng, chẳng ai có thể tùy tiện uy hiếp được hắn. Mà tu vi của hắn cũng đạt tới cảnh giới trước nay chưa từng có. Hắn chạm tới tiên đạo như ẩn như hiện, cũng tìm ra đại đạo trong lòng mình, từ đó trở đi, hắn đổi tên thành Đạo Thành Không. Bởi vì hắn thấy, kết cục cuối cùng của tất cả đại đạo đều là không, chỉ có đại đạo thành không, tất cả những thứ này mới có một kết cục bình yên…
Hắn cảm thấy vào lúc mình từ điểm đầu đại đạo đi đến cuối con đường, sở cầu một đời của chính mình rốt cuộc cũng có kết quả.
Sau đó kiếp nạn lớn ập xuống...
Một trận đại kiếp cách ba nghìn năm mới xuất hiện rốt cuộc cũng đến…
Hắn đón lấy hắc ám ma tức từ trên trời giáng xuống, hắn mang theo lực lượng tiên đạo che kín bầu trời…
"Ngươi là ai?"
Hắn mơ hồ nghe thấy trên chín tầng mây vô tận có một ý chí đang hỏi.
Hắn la lớn: "Ta chính là Đạo Thành Không chí tôn…"
Tiếng nói kia lại vang lên lần nữa: "Ngươi là ai?"
Hắn la to đáp lại: "Ta chính là tiên vương chí tôn Đạo Thành Không coi trời bằng vung…"
Nhưng tiếng nói kia vẫn cứ lặp lại câu hỏi: "Ngươi là ai?"
Phương Nguyên đột nhiên ngộ ra, tiếng nói kia đã hỏi mình, hắn tự hỏi mình là ai…
Sâu trong lòng hắn có vô số tiếng ý chí đang nói: "Ta chính là Đạo Thành Không..."
"Ta là Đạo Thành Không..."
"Ta là thiếu gia Lộ gia nghèo túng, ta là Đạo Thành Không chôn vùi hết thảy…"
Phương Nguyên ngẫm nghĩ, cảm giác chỉ cần mình hô lên câu kia, đại kiếp này sẽ không còn đáng sợ như thế nữa. Hắn có thể chiến thắng đại kiếp, hắn có thể đạt được hết thảy, nhận lấy tích lũy nghìn năm. Từ đây, hắn lại có thể tiêu dao chân trời góc bể, vượt lên chúng sinh, không có bất kỳ đối thủ nào, cũng chẳng có lấy một trói buộc, chỉ có tiêu dao vô tận đang chờ đợi mình…
Phương Nguyên cực kỳ muốn hét lên câu đó…
Nhưng cả người hắn cứ như thể bị tiếng nói kia cắn nuốt.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc hắn gần như mất đi tất cả ý chí và sắp hô lên câu hắn mong muốn, phần ấn đường đột nhiên nóng lên…
Nơi đó từng là phù triện Vân trưởng lão điểm lên ấn đường hắn, nó tựa hồ cảm nhận được gì đó!
Cũng chính phù triện này đã khơi dậy đạo linh thức cuối cùng của Phương Nguyên.
Rốt cuộc hắn vẫn nhịn được, không hô lên, sau đó liều mạng muốn thoát khỏi giấc mơ này…