"Mời hai vị vào trong!"
Câu trả lời của Lạc Phi Linh khiến Phương Nguyên và thiếu niên áo đen kia cạn lời, không biết có phải nàng đang khoác lác hay không, nhưng nhìn thái độ của nàng, quả thực không hứng thú lắm với số linh dược này. Thiếu niên áo đen thấy không cần nhiều lời thêm nữa, tiếp tục mời hai người đi vào. Chỉ thấy dọc đường như tiên cảnh, mây tía bồng bềnh, quả nhiên là bình thường khó gặp được. Bất kể nhìn từ phương diện nào, cũng thấy đây là một đình viện tiên gia thực sự. Chỉ có một điều khiến người ta khó hiểu là vì sao nơi này lại xuất hiện đình viện như thế?
"Ha ha, đây chính là Luyện Đan phường, bên trong cất giữ vô số tiên dược bảo đan..."
"Nơi này là Linh Tinh phường, chủ nhân nhà ta để một linh mạch ở đây, linh tinh có thể nói là lấy không bây giờ hết..."
Dọc theo đường đi, thiếu niên áo đen không ngừng giới thiệu cho Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, cả vô tình lẫn hữu ý mà phô bày ra hết mọi sự xa hoa. Nhưng hai người kia lại rất kiềm chế, chỉ nghe những lời giới thiệu đó thôi, chứ không hề để tâm nhiều.
Thiếu niên áo đen thấy phản ứng của họ, cũng không nói thêm nữa, dẫn thẳng vào bên trong.
Chẳng mấy chốc họ đã đến trước một bệ đá, trên bệ đá cắm vô số binh khí pháp bảo. Từng món bảo bối tỏa ra ánh hào quang rực rỡ muôn màu, không nói hết được sự quý giá, linh uy dao động. Thoạt nhìn món nào món nấy đều là vật bất phàm.
Thậm chí có một vài món, bất kể nhìn thế nào cũng thấy giống tiên bảo cực phẩm vang danh cửu châu trong truyền thuyết...
"Ha ha, những thứ này đều là pháp bảo do chủ nhân nhà ta lúc trước tiện tay sưu tập về, mời hai vị xem!"
Thiếu niên mỉm cười, tiện tay nhấc một món lên, giống đao mà không phải đao, giống kiếm mà không phải kiếm, cả vật thể đen tuyền, bóng loáng. Y giơ nó về phía hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh giới thiệu: "Thanh kiếm này chính là Thiết Ngục Trấn U Kiếm, ba ngàn năm trước đã từng vang danh cửu châu, bên trong chứa ngàn vạn ma linh. Từng có tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh dùng kiếm này chém ra, mượn sức mạnh của ngàn vạn ma linh, hủy diệt một tiên môn xa xưa..."
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh chỉ liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Thiếu niên áo đen thấy thế, lại rút ra một lá cờ màu tím, cười nói: "Món này chính là cờ Nhật Nguyệt Phi Tinh, có thể thông tới chốn U Minh, rất nhiều công dụng tuyệt diệu. Thậm chí còn có lời đồn, nếu đủ tu vi, có thể mượn lá cờ này để ra lệnh cho mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao!"
Dứt lời, y lại xách một ngọn đèn có kiểu dáng cổ xưa lên: "Còn đây là đèn Thông Minh Bảo, có thể hiệu triệu quỷ thần..."
Phương Nguyên nhịn không được ngắt lời thiếu niên áo đen, khẽ nói: "Không phải các hạ định dẫn chúng ta đến chỗ chủ nhân của nơi này sao?"
Thiếu niên nghe thấy, cười nói: "Nếu hai vị vừa ý pháp bảo nào trong đây, thì có thể thoải mái lấy..."
Lạc Phi Linh sốt ruột kêu lên: "Ôi này, ngươi mau dẫn đường đi..."
Thiếu niên áo đen dường như hết chỗ nói, một lát sau mới lên tiếng: "Những pháp bảo này đều vô giá, vạn dặm cũng không có lấy một món, trên đời này cũng không tìm được mấy món. Ta có ý để hai vị chọn lấy mấy thứ làm quà, vì sao Phương Nguyên đạo hữu và Phi Linh tiên tử đều vậy chứ..."
Phương Nguyên nói: "Pháp bảo vốn là vật ngoài thân, tu vi mới là con đường đúng đắn. Nếu tu vi của ta không đủ, thì có những pháp bảo này cũng vô dụng!"
Thiếu niên áo đen im lặng một lát, quay sang nói với Lạc Phi Linh: "Còn Phi Linh tiên tử thì sao?"
Lạc Phi Linh liếc mắt nhìn đống pháp bảo kia mấy lần, lắc đầu nói: "Ta có thứ tốt hơn!"
Thiếu niên chẳng còn gì để nói, một lúc sau đành phải mời: "Vậy hai vị đi theo ta!"
"Đi đâu?"
Lạc Phi Linh không nhịn được lên tiếng: "Vẫn muốn tiếp tục khoe giàu à?"
Thiếu niên áo đen bất đắc dĩ trả lời: "Ta dẫn hai người đến gặp chủ nhân nhà ta..."
Họ đi tiếp vào bên trong, lần này thiếu niên áo đen không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn đường đến một tiên điện phía trước.
Tiên điện này được xây dựng vô cùng nguy nga, tọa lạc giữa lưng chừng núi, giống như nằm giữa trời và đất, khiến người ta chỉ cần nhìn lên đã sinh ra lòng kính nể.
Sau khi tới trước tiên điện, thiếu niên áo đen dừng bước, quay đầu thở dài nói với Phương Nguyên và Lạc Phi Linh: "Ba ngàn năm qua, người cố ý hay vô tình xông vào đây nhiều không đếm xuể, nhưng có thể thực sự tới được đại điện, gặp gỡ chủ nhân nhà ta thì không nhiều lắm. Hai vị quả nhiên đều là người phi phàm, có đủ tư cách gặp chủ nhân nhà ta!"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nghe thấy vậy, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị hẳn lên, chậm rãi theo y đi về phía trước.
Vừa rồi được con mèo trắng kia dẫn đường, lại tới một nơi kỳ quặc thế này, trong lòng hai người đều vô cùng kinh ngạc, cũng rất muốn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, tiên viện này là nơi nào. Bây giờ cuối cùng cũng được diện kiến chủ nhân nơi này, tâm lý hai người không khỏi nghiêm túc, tựa như mọi nghi hoặc và bí ẩn đều đã đến lúc được giải đáp rồi!
"Mời!"
Thiếu niên áo đen chậm rãi đẩy cổng chính của tiên điện ra, trầm giọng nói một chữ.
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh liếc mắt nhìn nhau, biết là không tránh được, bèn dứt khoát đi thẳng vào.
"Vù..."