Nhìn thấy người này, trong lòng Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc, cũng khẽ đáp lễ lại, rồi thấp giọng hỏi.
Thiếu niên áo đen kia cười nói: "Không dám, ta là chủ nhân của nơi này, chuyên ở đây đợi người có duyên!"
"Người có duyên!"
Phương Nguyên nghe vậy càng khó hiểu.
Lạc Phi Linh trực tiếp lên tiếng hỏi: "Các ngươi đang chờ người có duyên gì?"
Thiếu niên kia cười đáp: "Có thể vào đến đây, nhìn thấy tiên viện này, thì đương nhiên là người có duyên rồi!"
"Chúng ta được một con mèo trắng lừa tới đây..."
Lạc Phi Linh không khỏi cau mày, nói một câu.
Thiếu niên kia không giận mà cười nói: "Bạch Công có linh tính, thường xuyên dẫn những người có duyên đến đây!"
Dứt lời, y hơi nghiêng người sang bên cạnh, mời: "Bất kể là có người dẫn đường hya không, có thể đến được nơi này thì chính là có duyên. Mời hai vị!"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều cảm thấy kỳ quặc, đương nhiên là không muốn tùy tiện đi vào.
Thiếu niên áo đen lại cười nói: "Hai vị đã ở nơi này, không tiến vào thì còn đi đâu được nữa chứ?"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh quay đầu lại nhìn, thấy con đường dẫn vào lúc trước đã biến mất, không thấy lối ra ở đâu. Những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy chỉ là núi cao trải dài miên man vô tận, cũng không cảm nhận thấy chút hắc ám ma tức nào, dường như trong lúc vô tình họ đã bước vào một thế giới khác...
"Nếu đã tới đây thì cứ yên tâm, mời hai người vào xem một chút!"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh liếc mát nhìn nhau, không nói gì, chậm rãi bước về phía trước, cũng để ý quan sát hai bên.
Bước qua cánh cổng rất cao điêu khắc bằng bạch ngọc, hai người chợt ngây ra, thấy trong tiên viện mọc đầy linh dược, xanh um tươi tốt, kỳ hoa dị thảo phủ kín mặt đất. Có vô số linh dược mà ngay cả ở trong hồ Ma Tức cũng hiếm khi thấy được, chỉ cần liếc mắt nhìn ra xa là có thể thấy được vài loại bảo dược bắt mắt đang đón gió đung đưa, mùi thơm đặc biệt xộc vào mũi.
Có thể nói, ngay cả Hồng Châu Quả được Lạc Phi Linh cướp cho Phương Nguyên cũng chẳng là gì so với nơi này...
"Sao ở đây lại có nhiều linh dược như vậy?"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều giật mình.
Trong hồ Ma Tức đương nhiên cũng chẳng thiếu gì linh chu bảo dược, nếu không thì họ vào đó làm gì?
Nhưng điều mấu chốt là, linh chu bảo dược ở xung quanh đây lại quá nhiều, sinh trưởng chẳng khác nào cỏ dại cả.
"Ha ha, hai vị có duyên tới được đây, thì xin cứ tự nhiên. Số linh dược này đều là bảo bối thật sự. Trong hồ Ma Tức vốn cũng mọc đầy linh dược, nhưng cứ mười năm một lần lại bị người ta vào hái sạch. Còn tiên viện của chúng ta không phải là nơi ai cũng có thể đến được, dần dà những kỳ hoa dị thảo này sinh trưởng ngày một nhiều. Nếu hai vị có hứng thú thì cứ hái thoải mái, lấy sạch cũng không sao!"
Thiếu niên áo đen dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, khách sáo cười nói.
"Là thật..."
Lạc Phi Linh lặng lẽ bóp một lá linh dược, thì thầm vào tai Phương Nguyên.
"Thật cũng được, giả cũng được, đều không quan trọng."
Phương Nguyên khẽ lắc đầu, nói với thiếu niên áo đen: "Chẳng hay chủ nhân nơi này là ai, chúng ta làm sao để ra khỏi đây?"
Thiếu niên nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc, cười nói: "Phương Nguyên đạo hữu không hứng thú với số linh dược này sao?"
"Các hạ biết tên ta?"
Phương Nguyên nhất thời ngẩn ra, sửng sốt hỏi.
"Những điều ta biết có lẽ còn nhiều hơn dự đoán của hai vị..."
Thiếu niên chỉ cười không đáp, nhìn linh dược tràn ngập dưới đất, nói: "Ngũ đại tiên môn của Việt Quốc vào hồ Ma Tức này, lấy danh là trảm yêu trừ ma, nhưng thực ra là vì tài nguyên tu hành. Mà ở chỗ chúng ta linh dược lại chỉ như cỏ dại, Phương Nguyên đạo hữu có thể hái thoải mái. Với số lượng linh dược này, tài nguyên của một mình đạo hữu còn nhiều hơn so với tất cả ngũ đại tiên môn cộng lại..."
Phương Nguyên nhíu mày, nói: "Tài nguyên chỉ cần đủ dùng là được. Thanh Dương Tông đối đãi với ta không tệ, chưa bao giờ cấp thiếu tài nguyên tu hành cho ta!"
Thấy vẻ mặt hắn khá bình thản, thiếu niên áo đen dường như hơi bất ngờ, cười nói: "Ta thật sự không hiểu, hình như đạo hữu Phương Nguyên xuất thân có chút bần hàn, từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc. Bây giờ nhìn thấy tài nguyên vô tận thế này, mà biểu hiện của đạo hữu lại có vẻ thờ ơ đến vậy?"
Phương Nguyên nghe xong câu ấy, cũng hơi nhíu mày: "Xuất thân bần hàn thì cứ phải mù quáng theo đuổi tiền tài sao?"
Thiếu niên cười đáp: "Quá nửa là vậy!"
Phương Nguyên khẽ lắc đầu: "Câu này có lẽ không sai, nhưng mà nông cạn..."
Hắn dừng một chút, mới nhẹ giọng nói tiếp: "Trẻ con thực sự xuất thân bần hàn, thứ mà chúng theo đuổi không phải là tiền tài, mà là bản lĩnh có được sống an phận."
Thiếu niên nghe xong Phương Nguyên nói, hơi ngẩn ra, sau đó lại cười: "Nói hay lắm! Tiền tài luôn có khả năng bị người khác cướp mất, cũng có khả năng thua sạch. Chỉ có bản lĩnh là vĩnh viễn nằm trên người mình!"
Dứt lời, y lại nhìn sang Lạc Phi Linh: "Còn Phi Linh tiên tử thì sao? Dường như cô cũng không động lòng lắm trước số linh chu bảo dược bao la này..."
Lạc Phi Linh bĩu môi: "Tài nguyên của ta vốn đã nhiều hơn đệ tử ngũ đại tiên môn cộng lại rồi..."
Thiếu niên áo đen: "..."
Phương Nguyên: "Ôi..."