"Phương Nguyên sư huynh, tuyệt đối đừng đi theo. Con mèo này rất gian xảo, chỉ cần nó xuất hiện là chắc chắn không có chuyện gì tốt!"
Lạc Phi Linh vừa nhìn thấy con mèo trắng kia là lập tức cảnh giác cao độ, nhắc nhở Phương Nguyên.
"Thật sự có thứ tà đến vậy ư?"
Phương Nguyên cau mày, âm thầm đề phòng bốn phía.
Bản thân hắn từng gặp con mèo này một thần, quả thực là rất xui xẻo, nhưng không liên quan đến nó, mà là do hắn đâm đầu vào hắc ám ma triều. Đương nhiên hắn cũng mới gặp nó một lần, không thể mang tính đại diện được, nhưng Lạc Phi Linh thì gặp nó rất nhiều lần, lần nào cũng đều như vậy.
Sau đó nàng kể lại tường tận cho Phương Nguyên nghe. Lúc nàng xông ra khỏi Bát Hoang Vân Đài, lần nào gặp phải nguy hiểm cũng đều thấy con mèo này ở bên cạnh thờ ơ nhìn. Khi ấy nàng cho rằng chắc chắn con mèo này đã giở trò, muốn bắt nó để xem sao. Mà con mèo này cũng khá là khinh địch, không ngờ bị Lạc Phi Linh giẫm vào đuôi, trong cơn giận nó đã cắn nàng một cái.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Phương Nguyên cảm thấy không phải nó đang hại người. Chỉ kỳ quặc ở chỗ, nó sẽ trùng hợp xuất hiện vào lúc người ta gặp xui xẻo, sau đó lạnh lùng đứng nhìn.
Nhưng bây giờ thì khác, nó lại chủ động chào hỏi hắn, nguyên nhân là gì?
"Meo meo..."
Trong lúc Phương Nguyên đang thầm suy đoán, con mèo kia dường như đã sốt ruột, kêu thêm một tiếng như thể giục hắn.
"Hình như nó thực sự gọi huynh đấy..."
Lạc Phi Linh cũng hiếu kỳ về nó: "Có cần qua đó không? Xem rốt cuộc nó đang che giấu bí mật gì?"
"Ủa? Bọn chúng đang ở kia..."
Phương Nguyên đang do dự thì lại nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng hô. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy có một vị đệ tử tiên môn đang đứng trên gò núi cách đó trăm trượng nhìn ra xa, chỉ vào họ rồi kêu lên.
Chẳng mấy chốc có rất nhiều tiếng hô hào của các đệ tử tiên môn, bọn họ nhanh chóng đuổi về phía này...
"Ôi, đám người kia đuổi giết chúng ta thật hăng say..."
Phương Nguyên cũng phải nhíu mày một cái, trong lòng đưa ra quyết định, đuổi theo con mèo trắng.
"Meo meo..."
Con mèo thấy họ đi theo, dường như có chút đắc ý, xoay người vọt thẳng về một phía.
Trong khu vực quỷ quái tràn đầy sương đen, con mèo lông trắng muốt lại vô cùng nổi bật, nó uyển chuyển nhanh nhẹn chạy ngang chạy dọc trong hồ Ma Tức. Phương Nguyên và Lạc Phi Linh bước nhanh sau lưng nó, thấy con mèo này hết sức kỳ lạ. Nó dẫn họ rẽ trái quẹo phải, đi vòng qua người mấy con ma vật chặn đường, gần như là đi sát qua chúng, nhưng lại không hề kinh động đến chúng.
"G-rào, g-rào..."
Phía sau họ lại vang lên tiếng ma rống kinh thiên động địa, cùng với tiếng la hét của đám đệ tử tiên môn.
Hình như bọn họ không may mắn như Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, phải giao chiến với ma vật.
Song, mỗi đội đệ tử tiên môn truy sát họ đều có hơn mười người, nhân lên với tứ đại tiên môn cũng phải có hơn trăm người, đám ma vật kia không thể cản đường được. Bọn họ vẫn đang tiếp tục hô hào nhau đuổi theo, đã đến rất gần Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
Nhưng hình như con mèo kia rất quen thuộc đường ở nơi này, hành tung lại quỷ dị, mỗi khi đến đường cùng, nó lại vòng sang bên cạnh, thế là lối thoát lập tức hiện ra, dẫn hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh chạy đi. Kể cả đám đệ tử tiên môn truy đuổi gắt gao đằng sau, cùng với vô số ma vật lao ra chặn đường, cũng không một ai có thể giữ chân được họ.
Ngược lại họ còn thuận lợi trốn thoát...
Dần dần, tiếng chửi bới của đám đệ tử tiên môn đằng sau ngày càng nhỏ đi, dường như khoảng cách đã được kéo giãn ra.
Xung quanh ma vật cũng thưa dần, chỉ còn lại hắc ám ma tức đang mù mịt bao phủ...
"Tưởng rằng đã rơi vào đường cùng rồi, không ngờ lại có thể dễ dàng trốn thoát."
Phương Nguyên quay đầu lại nhìn, cũng cảm thấy rất khó tin, mà ánh mắt nhìn về phía con mèo cũng có thêm vài phần nghiêm túc.
Xem ra con mèo này đúng là xuất hiện để dẫn đường cho họ thoát thân.
"Con mèo này thật là hiểu chuyện, mang về bắt chuộc chắc là cừ lắm đây..."
Lạc Phi Linh cũng phấn khởi, nhìn con mèo với vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Phương Nguyên rất bất đắc dĩ, nghĩ bụng chắc chắn bây giờ chân nàng ta hết đau rồi...
"Meo meo..."
Đến một chân núi, con mèo kia kêu lên một tiếng, sau đó lại vọt đi. Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng nhanh chóng đuổi theo, nhưng lúc vòng qua chân núi, hai người đều ngây dại, vẻ mặt vô cùng kỳ quặc, hệt như gặp ma vậy...
Nhưng trên thực tế, không phải họ nhìn thấy ma, mà là... tiên!
Dưới thung lũng bí ẩn trước mặt họ lại xuất hiện tiên khí lượn lờ, giống hệt như tiên cảnh. Trong thung lũng là cảnh chim hót hoa thơm, dưới đất tràn đầy kỳ hoa dị thảo, lầu các xa hoa, thủy tạ đón gió, đẹp đẽ tao nhã không nói nên lời.
Khung cảnh tràn ngập vẻ tiên phong đạo cốt, ngay cả Đạo Điện của Thanh Dương Tông so ra cũng còn thua kém rất nhiều, chẳng khác gì hộ nông dân...
Chỉ có điều, trong hồ Ma Tức cuồn cuộn ma khí thế này, sao lại xuất hiện tiên cảnh?
Đây là điều khiến Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cảm thấy vô cùng kỳ dị...
"Ha ha, vừa rồi ta còn đang nghĩ sao hôm nay gió mát lại khoan khoái đến vậy, chim tước lại vui vẻ thế kia. Thì ra là có khách tới..."
Đúng lúc Phương Nguyên và Lạc Phi Linh trao đổi ánh mắt cho nhau, khẳng định chưa từng nghe thấy trong hồ Ma Tức lại có một nơi kỳ lạ thế này, thì nghe thấy trong tiên viện vang lên một tiếng cười to. Tiếp đó, từ trong tiên viện có một thiếu niên mặc áo đen bước nhanh ra ngoài nghênh đón. Đây là một cậu con trai nhìn chỉ khoảng trên dưới mười tuổi, nhưng phong thái bất phàm, áo bào màu đen khoác trên người có thêu hoa văn kỳ lạ. Y đi tới trước mặt Phương Nguyên, chắp tay vái một cái thật sâu, cười nói: "Không nghênh đón từ xa, xin thứ tội!"
"Khách sáo rồi, không biết các hạ là..."