"Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nghèo kiết xác thi rớt, thế mà cũng dám hống hách ở trước mặt ta hả?"
Tiểu Viên sư huynh vừa tức vừa sợ, mắt đã đỏ ngầu, đột nhiên hét to một tiếng, hai tay chấn động, lập tức không biết có bao nhiêu cánh hoa sen bay lượn quanh người y. Sau đó từng ánh kiếm lao ra giữa trời, lại giống như hóa thành trăm đạo phi kiếm, bị vô số cánh tay của hắn nắm lấy, chém về phía Phương Nguyên một cách điên dại. Sự sắc bén và đáng sợ ở đây là, nó cứ như có trăm nghìn người đang đồng thời dùng kiếm đánh tới vậy!
Chỉ bằng một người đã có thể thi triển ra uy thế hãi hùng của hơn trăm người.
Đây mới thực sự được coi là bí mật của Hồng Liên Kiếm Trận!
Người có bản lĩnh thần thông đều không thích đánh giáp lá cà với người khác, Tiểu Viên sư huynh vừa khéo tương phản.
Y chỉ ước gì người ta áp sát lại, càng dễ bị kiếm thế điên cuồng của y chém cho thịt nát xương tan.
"Hạt Tử Đả Cẩu…"
Thế nhưng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đang đón đỡ kiếm trận của Tiểu Viên sư huynh lại chỉ thầm niệm một tiếng.
Sau đó Phương Nguyên đón lấy cánh sen hồng đang điên cuồng lao về phía mình. Hắn không phòng thủ tiếp bởi vì mới để ý rằng, cách Tiểu Viên sư huynh càng gần thì sen hồng càng nhiều, áp lực mình phải chịu càng lớn. Nếu hắn phòng thủ, lập tức sẽ bị ép đến lép vế, không thể khiến kẻ địch bị thương. Khi suy nghĩ này mới lóe lên trong đầu, hắn đã nghĩ ngay đến một chiêu kiếm thức khác…
Chiêu kiếm thức này tên là Hạt Tử Đả Cẩu, chính là một chiêu nhanh, dày và mãnh liệt.
Kẻ mù nghe thấy tiếng chó sủa, hoang mang lo sợ không biết nên né tránh ra sao, chỉ có thể vung gậy lên đập loạn một trận!
Bởi vậy chiêu kiếm thức này mới có tên như thế.
Lúc trước Phương Nguyên không xài chiêu này vì thực sự nó không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, giống như góp cho đủ số mới đưa vào sử dụng. Nói trắng ra là, chiêu này kỳ thực là kìm nén một hơi, đâm chém lung tung về phía đối phương, không có trình tự quy tắc nào cả, dù sao chỉ cần dốc sức đánh liều là được, có thể khiến đối thủ bị thương hay không là một chuyện khác.
Nhưng vì Phương Nguyên đang cõng Lạc Phi Linh trên lưng, sau khi đánh giết từ triều cường ma vật ra, hắn lại có lĩnh ngộ khác về chiêu này.
Khi đó hắn vô tình tiến vào một loại cảnh giới tùy tâm sở dục.
Chỉ cần xuất kiếm, kiếm này nhất định hợp ý mình, trong lòng vừa động, kiếm đã đến rồi!
Mà đây chính là dấu hiệu hắn sắp đại công cáo thành quyển thứ nhất của Vô Khuyết Kiếm Kinh. Cho nên hắn lại lựa chọn một chiêu này, dùng nó làm hình thức cơ sở, dung nhập với kiếm ý tự mình lý giải, dùng một chiêu vô dụng này hóa thành một chiêu mạnh nhất trong kiếm đạo của bản thân.
Cạch cạch cạch cạch cạch! Vù vù...
Phương Nguyên vừa xông lên, kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng, chớp mắt đã từ một phân thành hai, hai thành bốn, bốn đến trăm…
Khi bóng dáng hắn lao xuống, chẳng ai đếm được hết rốt cuộc đã phân ra bao nhiêu kiếm!
Lúc này rõ ràng Phương Nguyên đang tính đón đỡ trăm nghìn đạo ánh kiếm hồng liên bên người Tiểu Viên sư huynh, trực tiếp lấy công đối công, lấy kiếm phá pháp!
Ngươi có trăm nghìn ánh kiếm hồng liên, ta chỉ có một kiếm nhưng muốn phá trăm nghìn kiếm của ngươi!
Vô số cánh sen hồng hóa thành từng đạo ánh kiếm đáng sợ ập về phía Phương Nguyên, nhưng tất cả đều bị ánh kiếm của hắn đẩy lùi và chém vỡ, thế mà chẳng có một ánh kiếm nào lọt lưới, cũng không có cánh sen hồng nào hỏng cả. Mà trong quá trình này, Phương Nguyên đã vọt thẳng về phía Tiểu Viên sư huynh, cơ hồ trong chớp mắt thân hình cả hai đã giao nhau, sau đó bắn ra linh khí và pháp lực ngập trời.
Vào giờ phút đó hai người thình lình dùng hết toàn bộ sức lực.
Pháp lực cả người Tiểu Viên sư huynh đều dâng lên, dùng hết sức điều động ánh kiếm hồng liên quanh người, liên tục không ngừng nghỉ.
Mà Phương Nguyên thì mắt nhìn lạnh băng, hít vào một hơi thật sâu, Ma Ấn Kiếm trong tay điên cuồng chặt chém về phía trước, tình thế mãnh liệt như một đợt sóng.
"Ầm ầm ầm ầm ầm…"
Hai người bọn họ không biết đã va chạm và chém nhau biết bao nhiêu lần trong khoảnh khắc đó.
Hai loại ánh kiếm đan xen, tùy ý tung hoành, khiến người ta hoa mắt chóng mặt, trong lòng dâng lên sợ kính nể…
Cả hai dường như ngang sức ngang tài, khó phân cao thấp.
Nhưng điểm khác biệt chính là, pháp lực của Tiểu Viên sư huynh luôn luôn có giới hạn, y ráng sức chống đỡ, đến cuối cùng khó mà kéo dài tiếp được. Còn Phương Nguyên lại khác, trong cơ thể hắn vốn có một loại pháp lực bành trướng mãnh liệt, lúc này chỉ ước gì có cơ hội liều mạng phát tiết ra ngoài, kiếm nọ nối tiếp kiếm kia chém tới, pháp lực càng ngày càng sung, xuất kiếm cũng càng lúc càng nhanh…
"Uỳnh…"
Tình huống cứ thế kéo dài, rốt cuộc Tiểu Viên sư huynh có một kiếm không theo kịp, lập tức bị Phương Nguyên tóm lấy sơ hở, kiếm thế tăng vọt, khiến y lâm vào thế yếu. Sau đó một bước nhanh, từng bước nhanh theo, Ma Ấn Kiếm bay múa trong bàn tay Phương Nguyên, phá thẳng Hồng Liên Kiếm Trận bên người Tiểu Viên sư huynh. Sau đó Ma Ấn Kiếm gào thét tung hoành, ánh kiếm chói mắt chém thẳng trán Tiểu Viên sư huynh…
"Đây là... Đây là uy thế của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết?"
Tiểu Viên sư huynh bị phá vỡ kiếm thế, giờ như cá nằm trên thớt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thanh kiếm vung xuống. Nhưng trên mặt y lại mang theo vẻ điên cuồng lẫn với cảm giác không cam lòng, không thèm để ý đến sự sống chết của bản thân mà liều mạng la to…
"Dĩ nhiên không phải..."
Phương Nguyên chém một kiếm thật mạnh xuống, lúc kiếm sắp chạm đến mặt kẻ địch thì lập tức thu hồi lại, ánh kiếm đình trệ.
"… Đây là lôi đình phích lịch Cửu Thiên Kiếm!"
Dứt lời, thân kiếm chuyển động, đánh bay Tiểu Viên sư huynh ra ngoài.