(*Bị thiếu text, mình sẽ bổ sung sau)
"Tiểu Viên sư huynh tức giận rồi, tên nghèo kiết xác này xui tận mạng…"
Khi Lữ Tâm Dao nhìn thấy Tiểu Viên sư huynh ra tay, tận đáy lòng nàng cũng thầm cảm thấy hoảng sợ.
Lúc đầu nàng định khuyên Tiểu Viên sư huynh sử dụng Vô Cùng Bích Hà Trận. Đây chính là trận pháp thần thông trong Liên Hoa Thần Điển mà sư huynh đã tu luyện, là thứ khóa dây dưa nhất. Y mà sử dụng trận này, chắc chắn có thể cuốn lấy Phương Nguyên và chờ truy binh của những tiên môn khác chạy tới. Nhưng chuyện khó ngờ chính là, không biết Tiểu Viên sư huynh nghĩ gì mà lại không nghe lời nàng, vừa ra tay đã dùng Hồng Liên Kiếm Trận có lực chiến đấu mạnh mẽ nhất.
Hồng Liên Kiếm Trận vừa xuất hiện, dưới Trúc Cơ không có mấy người chống lại được!
Mặc dù nàng biết Phương Nguyên không yếu, nhưng đồng thời cũng không tin hắn có thể là đối thủ của Hồng Liên Kiếm Trận…
Cũng trong khoảng khắc ấy, trong đầu Lữ Tâm Dao chợt lóe lên một ý tưởng, nàng lấy một miếng ngọc phù ra.
Miếng ngọc phù này có thể chiếu rọi hư không, lưu giữ hình ảnh.
Tiểu Viên sư huynh sử dụng Hồng Liên Kiếm Trận, Phương Nguyên quá nửa là gặp xui xẻo rồi. Nói cách khác, cho dù hắn có mạnh đến độ không bị Hồng Liên Kiếm Trận chém chết thì hiển nhiên cũng phải sử dụng tuyệt học Thanh Dương Tông để bảo vệ mạng sống. Mà chỉ cần hắn vừa có ý đồ đó, nàng sẽ dùng ngọc phù trên tay lưu lại cảnh tượng này, sau khi quay về thì giao cho Tiêu sư tỷ, coi đây là chứng cứ để bắt Phương Nguyên nhận tội…
Một luồng hư quang lặng yên không một tiếng động phản chiếu lên hư không, tóm lấy bóng dáng Phương Nguyên.
Hiển nhiên lúc này hắn đã bị từng cánh sen hồng bao phủ, khó mà đào thoát. Lữ Tâm Dao đang chờ Phương Nguyên sử dụng Hoàng Huyền Nhất Khí Quyết hoặc là một bí mật bất truyền nào đó của Thanh Dương Tông. Nhưng nàng lại không ngờ rằng, Phương Nguyên dù đã phải hứng chịu vô số cánh sen hồng nhưng không hề bối rối mảy may, thậm chí chẳng có ý thi triển pháp thuật, thân hình hắn đột nhiên biến đổi, chợt sang bên trái chợt về bên phải, lập lóe khó định rồi vọt thẳng ra ngoài.
"Đây là thân pháp gì?"
Hiển nhiên việc Phương Nguyên lao thẳng về phía mình như một luồng ánh kiếm, lóe lên nhanh chóng như sao băng lướt qua bầu trời khiến Tiểu Viên sư huynh lắp bắp hãi hùng không thôi.
Hồng Liên Kiếm Trận vừa xuất hiện là ùn ùn kéo đến, đối thủ ngoại trừ chạy trốn hoặc chống cự, cơ hồ không có biện pháp nào khác để phá trận.
Từ khi y luyện thành Liên Hoa Thần Điển đến nay, đấu với người khác mấy lần rồi mà chưa từng thấy thân pháp quỷ dị bực này!
Lúc này thân hình của Phương Nguyên cơ hồ quấn quanh ánh kiếm, giống như sao băng, trong nháy mắt đã di chuyển mấy bận, thế mà thoát khỏi cả bầu trời ngập trong sen hồng một cách vô cùng quỷ quái. Thực sự cảnh này khiến người ta chợt liên tưởng đến cảnh người lướt qua giữa trăm khóm hoa mà không hề dính một phiến lá…
"Đây gọi là Quả Phụ Phiên Tường!"
Phương Nguyên khẽ đáp lời, người thì đã lao đến trước mặt Tiểu Viên sư huynh, ánh kiếm như tấm lụa mỏng, lành lạnh đâm tới.
"Ngươi dám vũ nhục ta?"
Tiểu Viên sư huynh đâu tin thân pháp quỷ dị của Phương Nguyên lại có cái tên thô tục đến vậy, y còn tưởng rằng hắn cố ý chế nhạo mình, lập tức nổi giận, hai tay liên tục thay đổi pháp quyết, quát to lên: "Ngươi thật sự cho rằng Hồng Liên Kiếm Trận của ta có thể dễ trốn thoát thế sao?"
"Ngây thơ..."
Trong lúc y phun ra hai chữ này đã thình lình tạo pháp ấn!
"Viu viu viu!"
Những cánh sen hồng trôi dạt giữa đất trời như lá cây đầy úp kia trong chớp mắt đã bị thần niệm của Tiểu Viên sư huynh dẫn dắt, đột nhiên cuốn về phía người Phương Nguyên, sau đó theo sự thay đổi pháp ấn của người điều khiển mà biến hóa. Chỉ nghe có tiếng xé gió không ngừng bên tai, mỗi cánh sen hồng đều hóa thành từng chiếc gai nhọn sắc bén, giống kiếm mà chẳng phải kiếm, tưởng mâu cũng chẳng phải mâu. Chúng lít nha lít nhít, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã xen kẽ giữa không trung, mà Phương Nguyên càng không thể trốn đi đâu được, trực tiếp bị đám gai nhọn này vây vào giữa…
Thân pháp mạnh hơn cũng cần phải có nơi dịch chuyển xoay người mới được!
Điểm mạnh nhất của Hồng Liên Kiếm Trận chính là trực tiếp quét sạch một mảnh hư không, tiêu diệt toàn bộ sinh linh trong kiếm trận!
"Hắn thua rồi sao?"
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả đệ tử Bách Hoa Cốc đều giật mình hoảng hốt, nhao nhao duỗi cổ ra hóng.
Một mảnh Hồng Liên Kiếm Trận dựng lên khiến người ta tê cả da đầu, bọn họ không nghĩ Phư ơng Nguyên sẽ sống sót được trong kiếm trận này.
Mà giờ Lữ Tâm Dao lại hơi mềm lòng, vô thức nghĩ: "Tên nghèo kiết xác kia sẽ không chết thật đấy chứ?"
Nhưng Lạc Phi Linh sau lưng Phương Nguyên lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn: "Hồng Liên Kiếm Trận này thật là lợi hại..."
"Đồng Tường Thiết Bích..."
Trong chớp mắt đó, Phương Nguyên vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không có động tác hay biểu cảm khác lạ nào, chỉ là đột ngột giữa lúc nguy nan đặt ngang trường kiếm trước ngực. Một đạo kiếm thế đột nhiên phóng ra ngoài, quẩn quang người hắn, kiếm khí dày đặc như vòng xoáy, xoay tròn không ngừng.
Đây là một chiêu kiếm pháp ẩn chứa thế phòng thủ trong Vô Khuyết Kiếm Kinh!
Ánh kiếm hồng liên vô tận đánh tới, tất cả đều va chạm quanh kiếm thế, một loạt tiếng động “keng keng keng vang rền, nhưng lại chẳng có lấy một kiếm đột phá xông vào trong!
"Hồng Liên Kiếm Trận của ngươi quả thực quỷ dị khó phòng, gần như không có sơ hở…"
Phương Nguyên cản lại ánh kiếm hồng liên vô tận, trong lúc đó, thân hình hắn đột ngột phóng lên tận trời, giống như thần đế vọt thẳng lên chín tầng mây.
"… Nhưng một kiếm đặt ngang ngực của ta cũng đánh đâu thắng đó, không có kiếm nào phá nổi!"
Lúc nói chuyện, hắn đã từ trên cao liếc xuống, lao xuống chém một kiếm.