Đại Kiếp Chủ

Chương 24: Cao thủ trận kỳ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Lạt Tiêu cũng biến sắc, suy nghĩ một lát mới dịch một quân cờ, cười lạnh, "Một bước này của ta..."

Nàng còn chưa nói xong, Phương Nguyên đã đánh quân Pháp Tử xuống, thản nhiên nói, "Đây là một nước cờ dở của ngươi!"

Tiểu Lạt Tiêu giận dữ, "Ngươi dám nói nước cờ của ta dở, ta..."

Vừa nói vừa đập quân Kiếm Kỳ hét lớn, "Trong vòng ba bước, ta sẽ định càn khôn của ngươi!"

Phương Nguyên cười không nói gì, chỉ đẩy một quân Tử tới, nói, "Trước tiên thì bây giờ ta định càn khôn của ngươi đã!"

Trong nháy mắt, mọi người ngây dại, nhìn bàn cờ không chuyển mắt.

Tôn quản sự sâu trong lòng chỉ nghĩ đến một màn không thể tin được trước mắt này.

Bàn cờ này gọi là trận kỳ, sau khi trải qua đại kiếp nạn, một vị Nguyên Anh lão tổ đã dựa vào đối trận của người tu hành và các sinh linh hắc ám để làm ra, rất thịnh hành trong giới tu hành. Chỉ là quân cờ biến hóa vô cùng đa dạng, mê hoặc khó hiểu, bởi vậy tuy rằng nhiều người biết chơi cờ nhưng lại rất ít người chơi tốt.

Tiểu Lạt Tiêu chính là kỳ tiên nổi danh trong Thanh Dương Tông, ngoại trừ vài lão nhân và chân truyền trong tiên môn, hiếm có ai có thể đánh cờ với nàng.

Nhưng ai mà ngờ được hôm nay, Phương Nguyên lại...

"Khi dễ?"

Trong ngực Tôn quản sự vang lên hai chữ này, sau đó thập phần kiên định gật đầu.

"Đúng, đây chính là khi dễ!"

Bất kể là nhìn như thế nào, trong trận cờ này, Phương Nguyên tạo cho người ta cảm giác sâu không lường được.

Hắn không giống như đang đánh cờ với Tiểu Lạt Tiêu, mà như đang khi dễ nàng.

Còn lão nhân bạc đầu lại nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nhịn không được cười ha ha, "Cờ hay, xác thực đã định càn khôn rồi!"

Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba cũng nhìn chằm chằm bàn cờ, ánh mắt hung ác của nàng như muốn đâm thủng bàn cờ, ngón tay liên tục di chuyển, tựa hồ đang suy tính nước cờ, mắt nàng sáng rực lên mấy lần nhưng đều trầm xuống.

Qua thời gian một chén trà, dường như nàng mới xác định được rằng ván cờ trước mắt đúng là đã bị đối phương định càn khôn rồi.

Khẽ cắn môi, trầm giọng nói, "Thêm một ván nữa!"

Phương Nguyên nói, "Được!"

Hắn bước lên, chen vào bên cạnh lão nhân đầu bạc, ngồi ngay ngắn, ngón tay thả lỏng, mục quang như long.

Tôn quản sự sợ hắn chọc giận Tiểu Lạt Tiêu, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ, "Phương sư đệ, chúng ta mau về thôi..."

Phương Nguyên cười nói, "Yên tâm, không tốn nhiều thời gian đâu!"

"Tiểu tử ngươi khinh thường ta sao?"

Lăng Hồng Ba âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tỉ mỉ suy tư thế cờ một lần, chậm rãi đẩy quân Pháp Tử lên, trong lòng nàng có một luồng lửa giận, thầm nghĩ, "Mới vừa rồi là do ta nóng nảy, mới để hắn thừa nước đục thả câu, bây giờ ta phải làm hắn đẹp mặt..."

Vừa nghĩ, vừa nhìn Phương Nguyên thản nhiên như không hạ cờ, cực kì trầm ổn.

Trong lòng nàng đang suy nghĩ nhiều thế cờ hay, các đường cờ hoa lệ, từng đợt ánh sáng cầu vồng hiện lên.

"Định càn khôn!"

Nhưng đang lúc nàng gần thu tay đánh ra đường cờ hoàn mỹ trong lòng, đối diện vang lên thanh âm bình tĩnh của Phương Nguyên.

Nàng kinh hãi, vội vàng nhìn kĩ, phát hiện quân Kiếm Kỳ của đối phương đã đánh chiếm đến tâm bàn cờ.

"Sơ suất rồi!"

Nàng cắn môi, hạ cờ ứng đối, hóa giải thế nguy.

"Định càn khôn!"

Vậy mà Phương Nguyên không chút để ý đường cờ của nàng, lần thứ hai hạ cờ xuống, vẫn là xu thế định càn khôn.

"Ngươi..."

Tiểu Lạt Tiêu giận dữ, cắn môi lại tiếp tục ứng đối giải trừ thế nguy, trong ngực thầm nghĩ, "Ta sẽ lập tức..."

Ý niệm còn chưa hiện lên hoàn chỉnh trong đầu, thanh âm Phương Nguyên lại vang lên, "Định càn khôn!"

"Ta..."

Tiểu Lạt Tiêu muốn khóc luôn rồi, thở dốc kêu, "Ta xem ngươi kiêu ngạo thế nào!"

Vừa nói vừa dùng ánh mắt hung ác trừng thẳng Phương Nguyên, môi bị cắn đến trắng bệch.

Còn Phương Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn nàng một lúc, sau đó chậm rãi đẩy một quân cờ lên, thản nhiên nói, "Định càn khôn!"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Lạt Tiêu, ngón tay hắn gõ bàn cờ, bổ sung, "Nước cờ thua!"

"Ngươi ngươi ngươi..."

Tiểu Lạt Tiêu tức giận nhảy dựng lên, nhìn bàn cờ tức giận đến mặt đỏ hồng, giọt nước mắt dường như cũng đã đảo quanh tròng.

Chứng kiến chuyện này, Tôn quản sự và vị lão nhân đầu bạc kia đều không dám lên tiếng, chỉ ngây ngốc nhìn hai người.

Tôn quản sự cẩn thận níu tay áo Phương Nguyên, "Mau đi nhanh thôi, ở lại sẽ bị đánh đó..."

Phương Nguyên gật đầu, đứng dậy, nhưng lại nghe tiếng Tiểu Lạt Tiêu quát, "Không được đi, đánh thêm ván nữa!"

Phương Nguyên hết nói nổi xoay người, "Không đánh nữa, ta phải trở lại làm việc.."

Tiểu Lạt Tiêu oán hận nói, "Ngươi làm gì, không phải ngươi đến Linh Dược giám của ta lĩnh phù chiếu sao?"

Phương Nguyên vô tội nói, "Nhưng ngươi nói ta không hợp mà..."

Tiểu Lạt Tiêu vỗ mạnh lên bàn quát, "Bây giờ ta nói ngươi hợp, ngươi không phục sao?"

Phương Nguyên ngẩn ngơ, bất đắc dĩ nói, "Phục phục, ngàn phục vạn phục!"

---

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️