“Thứ nhất, tiên môn của chúng ta ngư long hỗn tạp, sau này nếu có chuyện gì thì mong Tống sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
Thứ hai, hi vọng Tống sư huynh sau khi ra khỏi cánh cửa này không nói cho người khác biết huynh mượn linh thạch của ta!"
Tống Khôi nghe xong ngẩn ra, có chút không hiểu, nhưng lúc này gã làm gì suy nghĩ được sâu xa, chỉ vội vàng gật đầu nói, "Được, được!"
"Vậy đa tạ Tống sư huynh!"
Phương Nguyên cầm một khối linh thạch đặt vào tay gã, mỉm cười.
Tống Khôi không nghĩ rằng sẽ lấy được linh thạch dễ dàng như vậy, vui vẻ hào hứng rời đi.
Mà Phương Nguyên cũng không để chuyện này trong lòng, uống một chén trà xanh, hồi phục tinh thần, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.
Thông qua thuật Thiên Hành, hắn biết mình đã đạt đến cảnh giới viên mãn của tầng thứ nhất Luyện Khí, không nên ngừng lại nữa. Hắn tính toán thấy mình đã thực hành xong nhưng tâm huyết không bị tiêu hao nhiều lắm nên chuẩn bị thi triển thuật Thiên Hành thúc đẩy tâm pháp Thanh Dương Tông để luyện đến tầng hai Luyện Khí.
Càng tu luyện lên cao thì tất nhiên phải cần dùng linh thạch để tu hành.
Dù sao nghe danh linh thạch đã lâu nhưng hôm nay mới là lần đầu cầm trên tay, hắn rất mong chờ cảm giác này!
"Tam thiên đại đạo dung nhất lô, tâm tồn nhất thuật hành vạn pháp..."
Trong lòng thầm niệm những câu này, đầu hắn hiện lên từng câu từng chữ tâm pháp tầng thứ hai Luyện Khí. Lúc đầu những câu chữ này thật tối nghĩa, nhưng rất nhanh liền như núi lửa bùng nổ, rồi đột nhiên những câu chữ kinh văn đều thay đổi, như trực tiếp hóa thành một loại năng lượng vô hình tràn vào trong đầu hắn. Các loại pháp môn trở nên dễ hiểu hơn và giác quan của hắn cũng minh mẫn hơn trong giây lát.
"Tâm pháp tầng thứ hai Luyện Khí quả nhiên phức tạp hơn tầng thứ nhất gấp mấy lần, cũng khó hơn nhiều."
Nhất thời Phương Nguyên bất chấp hết để ngộ ra đạo lý của tâm pháp tầng thứ hai Luyện Khí, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ bị ngất đi.
Lần đầu hắn thi triển thuật Thiên Hành cũng như thế, chỉ cảm thấy đầu không còn là của hắn, giống như tất cả máu thịt đều bị hút khô, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Sau này hắn cẩn thận nghĩ lại, thi triển thuật Thiên Hành này khiến tinh thần của mình đã bị tiêu hao. Hôm nay hắn luyện đến tâm pháp tầng thứ hai Luyện Khí, không thể nghi ngờ sẽ tiêu hao càng nhiều hơn nữa. Hắn chuẩn bị sau khi tu luyện xong sẽ lập tức bị ngất đi.
"Ơ, ta không sao ư?"
Nhưng vô cùng kì lạ là hắn đợi hồi lâu mà lại không có loại cảm giác máu thịt bị rút đi nữa.
Hắn hồ nghi mở mắt ra, chỉ cảm thấy tất cả đều bình thường, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy các quan khiếu của tâm pháp tầng thứ hai Luyện Khí đều ở trong đầu mình rõ như ban ngày. Hắn rất kinh ngạc, vô thức cúi đầu xuống. Rồi hắn đột nhiên thấy kinh hãi, vội vàng giơ tay lên.
Trong hai tay hắn vốn có hai khối linh thạch, đó là linh thạch hắn định dùng để tu luyện. Lúc mới đầu linh thạch mang màu đỏ rực cực kì xinh đẹp.
Nhưng lúc nãy hắn chưa từng sử dụng nửa phần linh khí trong linh thạch mà hai khối linh thạch đã trở nên xám xịt giống những viên đá không còn linh tính. Nhìn tới nhìn lui, hai viên đá này như hai viên đá xám bình thường, đâu còn chút dáng dấp nào của linh thạch?
"Tâm can của ta..."
Trong nháy mắt, Phương Nguyên cẩn thận suy nghĩ, nháy mắt trái tim đau đến run rẩy.
Đây rõ ràng là do mình thi triển thuật Thiên Hành. Vốn dĩ tinh thần của mình sẽ bị tiêu hao nhưng mà giờ lại thành tiêu hao năng lượng trong hai khối linh thạch để hoàn thành thuật Thiên Hành. Còn mình lại thoát khỏi nỗi khổ tâm huyết khô cạn.
Đây vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng vấn đề là...
ta nghèo mà!
Tâm huyết thì thôi, coi như choáng váng nửa ngày là xong, nhưng linh thạch đã mất bao giờ mới có thể kiếm lại...
Hắn vốn không đến mức tiếc nuối linh thạch đến thế, nhưng mấu chốt là chúng tiêu hao quá nhanh rồi.
"Ai, lại phát sầu vì tài nguyên rồi, nhưng với điều kiện hiện tại này của ta, làm gì có con đường nào có thể thu thập tài nguyên?"
Suy nghĩ một lát, Phương Nguyên cảm thán, "Nếu trên đời nhiều thêm mấy kẻ ngốc như Chu Thanh Việt thì tốt biết mấy..."
Một đêm qua đi, giữa trưa hôm sau, hắn tìm Tôn quản sự thương lượng chuyện này.
"Đệ muốn kiếm tài nguyên?"
Tôn quản sự nghe hắn nói, hơi kinh ngạc nhìn Phương Nguyên, "Không phải đệ vừa phát tài à?"
Phương Nguyên lắc đầu, nói, "Tiền bất chính dù tốt nhưng bất ổn mà, không bằng tự tìm cho mình một con đường ổn định!".
"Đệ nói cũng không sai..."
Phương Nguyên nói xong, Tôn quản sự liền cau mày suy nghĩ rồi đứng dậy, nghiêm túc phân tích cho Phương Nguyên, "Chúng ta là đệ tử tạp dịch, bình thường làm việc cực khổ muốn chết cũng chỉ nhận được hai viên luyện khí đan, những loại tài nguyên tốt thật sự không đến lượt chúng ta.
Nếu như đệ muốn kiếm nhiều tài nguyên một chút, vậy chỉ có thể tìm một vài nhiệm vụ.
Thật ra tiên môn cũng có không ít nhiệm vụ, chỉ là tu vi của đệ quá thấp..."
Suy nghĩ một phen, hai mắt Tôn quản sự lập lòe, nói, "Đúng là có một nhiệm vụ, chỉ sợ đệ làm không được."
Phương Nguyên vội hỏi, "Huynh nói nghe một chút!"
Tôn quản sự nói, "Trong tiên môn chúng ta, bình thường ngoại trừ chịu trách nhiệm quét dọn, cũng có phát nhiệm vụ khác, chỉ cần hoàn thành sẽ có thù lao tương ứng.
Tuy những nhiệm vụ này dành cho đệ tử tiên môn nhưng bọn họ lại thấy chướng mắt, bỏ lại cho đệ tử tạp dịch chúng ta, ta vừa mới nghĩ một chút, có một nhiệm vụ rất đơn giản, một tháng có thể kiếm được bảy, tám viên luyện khí đan."
"Bảy, tám viên luyện khí đan?"
Phương Nguyên nghe xong vui mừng cực kỳ, vội hỏi, "Thù lao cao như vậy à? Ta nhận nhiệm vụ này!"
Tôn quản sự nghe xong câm nín, "Đệ còn chưa hỏi là nhiệm vụ gì mà..."
Phương Nguyên nói, "Một tháng có thể kiếm được bảy, tám viên luyện khí đan thì nhiệm vụ gì ta cũng nhận!"