Đại Kiếp Chủ

Chương 20: Kiếm tiền là trọng yếu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

"Ừm, Tôn sư huynh, huynh thật sự muốn đem chỗ linh thạch này về à?"

Nhìn gương mặt đắc ý hí hửng của Tôn quản sự, Phương Nguyên có chút dở khóc dở cười.

Lúc đặt cược với Chu Thanh Việt, mặc dù hắn cũng tiện thể cược với những đệ tử tiên môn kia nhưng cũng chỉ là muốn làm bọn họ mất mặt thôi. Hắn không phải thật sự muốn lấy linh thạch của họ, vậy nên lúc xong chuyện chỉ cầm của Chu Thanh Việt đi.

Nhưng không ngờ rằng, vị Tôn quản sự này đúng là tri kỉ của mình, ấy vậy mà lại giúp mình thu nợ về.

Hắn cũng hết nói nổi, xem ra hắn còn chưa vào tiên môn đã kết thù oán trước rồi!

"Ây da, bị ngốc sao mà không lấy, đều là đồ tốt đó!"

Tôn quản sự hào hứng nhét ba khối linh thạch vào tay Phương Nguyên với dáng vẻ đắc ý.

"Tôn quản sự..."

Phương Nguyên hơi kích động mở miệng.

Tôn quản sự mười phần trượng nghĩa, "Không cần cảm ơn ta đâu!'

Phương Nguyên hơi câm nín, ngẩng đầu, "Ta chỉ muốn hỏi...

Hình như số linh thạch hơi thiêu thiếu thì phải?"

Tôn quản sự lập tức nghiêm mặt:

“Người ta chỉ đưa mấy cái này..."

"Ừm..."

Phương Nguyên hết nói nổi, chẳng qua hắn cũng lười hỏi nhiều.

Tất nhiên hắn hiểu rõ mấy khối linh thạch còn thiếu kia đã đến tay ai, nhưng dù sao cũng chỉ là kiếm thêm, nhiều hơn hay ít hơn vài khối cũng không đáng gì. Bây giờ trên tay trừ ba khối linh thạch Tôn quản sự đòi thay mình, còn có một khối lấy từ Chu Thanh Việt, tổng cộng là bốn khối linh thạch, cũng không ít ỏi gì.

Dù sao đều là tài nguyên chuyên dụng của đệ tử tu hành ở tiên môn, so với loại linh đan được cấp cho các đệ tử tạp dịch mỗi tháng thì nó mạnh hơn nhiều.

Mỗi một khối linh thạch có thể giúp mình tăng rất nhiều tu vi...

Những đệ tử tạp dịch xung quanh thấy bộ dạng cười nói vui vẻ chia của của hai người mắt đều đỏ lên vì hâm mộ. Loại linh thạch cỡ này mang xuống phàm trần có thể đổi một khối thành cả trăm lượng vàng, năm sáu khối linh thạch quả thực là một khoản tiền rất lớn!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trong lòng bọn họ thật sự có chút bội phục Phương Nguyên.

Xưa nay tiến độ tu hành của đệ tử tạp dịch đều chậm chạp nhưng Phương Nguyên chỉ mất một tháng đã tu luyện mãn cấp tầng thứ nhất Luyện Khí.

Đây là tốc độ bọn họ có mơ cũng không dám. Nhất thời, ánh mắt họ nhìn con mọt sách nổi danh kia đều có chút kiêng kỵ.

Còn Phương Nguyên, thật ra hắn cũng nhìn thấu được những ánh mắt ước ao của chúng đệ tử tạp dịch. Hắn hơi cân nhắc rồi âm thầm thương lượng vài câu với Tôn quản sự. Hắn mượn bạc của Tôn quản sự rồi mua chút rượu ngon và thức ăn đem đến chiêu đãi các đệ tử tạp dịch.

Dù sao hắn cũng không phải một con mọt chỉ biết đọc sách, hắn vẫn hiểu được đạo lý làm người không thể ăn mảnh.

Cùng ngày, sau khi làm xong việc ở Tàng Kinh Điện, Tôn quản sự dẫn bọn họ đi ăn chơi. Phương Nguyên là chủ nhân thật sự của bữa tiệc nên không tránh khỏi việc bị lôi kéo đến uống rượu.

Nhưng hắn không thực sự thích cảm giác vui chơi hưởng lạc này nên đã sớm rời đi trở về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình, tiếp tục tu luyện!

"Haha, Phương sư đệ, hôm nay uống rượu vui không?"

Vừa về tới căn nhà gỗ, Phương Nguyên kinh ngạc nhìn người đã đợi hắn đã lâu.

"Tống sư huynh?"

Hắn nhíu mày nhìn người này, đây chính là Tống Khôi bá chủ một phương. Ban nãy lúc uống rượu không ai nhìn thấy gã. Bình thường người này tính tình ngang ngược, ức hiếp đồng môn, vậy nên không ai kiếm gã, không ngờ gã lại đợi ở đây.

"Phương sư đệ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ta sao?"

Tống Khôi đứng dậy, xoa xoa râu ria trên cằm, như cười như không nói:

"Cũng không phải là ngạc nhiên, chỉ là không hiểu vì sao Tống sư huynh lại đến đây."

Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên giường của mình, từ tốn nói.

"Đều là sư huynh đệ đồng môn, ta nên thường xuyên đến thăm hỏi chứ!"

Tống Khôi nở nụ cười, tròng mắt đảo loạn, thấy Phương Nguyên không đáp lại mình, hắn ta nhịn không được nói, "Phương sư đệ đừng trách ta mạo muội.

Thực ra ta có một vài chuyện muốn cầu người giúp đỡ. Ngươi cũng biết sư huynh bình thường không thích nhiều thứ, chỉ thích nhất là xuống trấn nhỏ dưới chân núi chơi một chút.

Nhưng kết quả thì sao? Gần đây vận của ta không tốt, nợ bên ngoài không ít, bây giờ chủ nợ thúc giục đến đau đầu.

Ta cũng hết cách mới nhớ đến Phương sư đệ. Hôm nay đệ phát tài rồi, không biết có thể giúp sư huynh một chút được không...?"

Phương Nguyên cau mày nghĩ thầm, "Thì ra là vay tiền."

Hắn không biểu hiện gì cũng không lên tiếng, trong lòng đang tính toán có nên cho mượn không và đủ loại vấn đề có thể xảy ra.

Tống Khôi thấy bộ dáng này của hắn, cho là hắn tiếc tiền, tuy rằng ngoài mặt vẫn cười nhưng đáy mắt đã dần trở nên âm u.

"Ha ha, Phương sư đệ à..."

Gã còn đang định nói thêm vài lời đã thấy Phương Nguyên ngẩng đầu lên nói:

“Linh thạch có thể cho huynh vay nhưng ta có chuyện muốn nhờ!"

Nhất thời Tống Khôi ngẩn ngơ, tươi cười đầy mặt, "Phương sư đệ khách khí rồi, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, cứ nói đi!"

Phương Nguyên cười cười, nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️