Đại Kiếp Chủ

Chương 17: Một trận đánh cược (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“…Ta cảm thấy cũng không kém xa lắm.

Dù sao ngươi trong mắt ta vẫn luôn không thể thông minh hơn heo được!

Ầm!

Mọi người xung quanh nghe thấy lời này, mặt như nhìn thấy quỷ.

Cái này là chửi người ta đúng không?

Chu Thanh Việt tím mặt, nắm tay kêu răng rắc, khẽ liếc mắt về phía Tiểu Kiều sư muội.

Thấy nàng cười tủm tỉm, trong lòng giận sôi, lạnh lùng nói:

“Nói vớ vẩn, một tên đệ tử tạp dịch như ngươi mà cũng dám xem thường ta?

Lời này vừa nói ra, Chu Thanh Việt đã tiến lên một bước, nói chuyện không hợp thì động thủ luôn.

Phương Nguyên chẳng chút e sợ, lạnh nhạt nói:

“Không phải ta xem thường, chỉ muốn hỏi ngươi, nếu tu vi của ta cao hơn ngươi thì như thế nào?

“Ha ha ha ha…

Chu Thanh Việt cười gằn:

“Coi như ngươi đã từng đứng nhất bảng thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là đệ tử tạp dịch, Chu Thanh Việt ta đường đường là đệ tử tiên môn, chẳng lẽ còn không bằng ngươi? Nếu thật sự có một ngày tu vi của ngươi vượt qua ta, ta đây sẽ dập đầu lạy ngươi ba cái!

Những đệ tử tiên môn khác nghe vậy, đều thầm gật gù.

Đệ tử tạp dịch với đệ tử tiên môn vốn chênh lệch rất nhiều, hơn nữa là càng ngày càng chênh.

Ngay từ đầu đã định sẵn tốc độ tu hành của hai bên vốn không cùng một cấp bậc. Có thể nói, nếu đệ tử tạp dịch muốn vượt qua đệ tử tiên môn, chính là đi bộ đuổi theo xe. Đừng nói có thể đuổi kịp, chênh lệch giữa hai bên chỉ có thể càng ngày càng xa.

Nhưng Phương Nguyên giống như không hiểu đạo lý này, chỉ hững hờ nói:

“Không cần phải dập đầu với ta, chỉ cần đưa linh thạch trong tay ngươi cho ta là được!

Chu Thanh Việt hơi ngẩn người rồi mới sực hiểu. Hóa ra tên tạp dịch này mơ ước tài nguyên tu hành của mình…

Tựa như trêu ngươi mà nhìn Phương Nguyên, cười khẩy nói:

“Đừng nói là một khối linh thạch này, ta cho ngươi mười khối?

Sắc mặt mấy người đệ tử tiên môn khác cũng có chút kỳ lạ.

Ở trong mắt bọn họ kẻ đệ tử tạp dịch này tựa như người điên vậy…

Hắn đang lòe thiên hạ hay thật sự cho rằng mình có thể so tu vi với đệ tử vậy?

Cái ý niệm này còn chưa bay mất, Phương Nguyên cũng đã lạnh lùng quay đầu lại nói:

“Đây coi như là một trận cá cược nhỏ giữa ta và Chu sư đệ, không biết các vị sư huynh thấy thế nào, có cảm thấy hứng thú mà muốn đặt thêm chút tiền đặt cược không?

Đám đệ tử tiên môn nghe thế, nhất thời trố mắt nhìn nhau, vượt ngoài dự liệu.

Một nam tử mặc áo tím nín cười nói:

“Trận đánh cược này thật thú vị.

Ta đây cũng động lòng. Vậy ta cược theo một khối linh thạch…

Một người khác cũng cười cười hùa theo:

“Mọi người đều là đồng môn cả.

Ta cũng vì Chu sư đệ mà theo cược. Linh thạch này mới được lĩnh, cược đi!

“Ta cũng cược…

“Ha ha, cược một khối linh thạch có gì vui.

Nếu tên tạp dịch này có thể thắng Chu sư đệ, ta cho ngươi mười khối linh thạch!

Trong lúc nhất thời, có năm sáu người mở miệng hùa theo.

Tất nhiên bọn họ đều cho rằng Phương Nguyên ôm mộng hão huyền.

Trận cá cược này cùng lắm chỉ là trò cười thôi. Bây giờ mở miệng cũng chỉ vì muốn lấy thể diện cho Chu Thanh Việt nhưng kỳ thực cũng chẳng phải muốn đánh cược thật. Chỉ có Tiểu Kiều sư muội kia là không nói câu nào, đôi mắt đẹp chỉ nhìn chằm chặp Phương Nguyên. Dường như vô cùng hứng thú với hắn.

“Ha ha, đa tạ các vị sư huynh sư đệ!

Chu Thanh Việt mặt mũi tươi tỉnh, ôm quyền cười tươi.

Sau đó khẽ nâng cằm nhìn Phương Nguyên, cười nói:

“Tiền đặt cược ngươi muốn đều có, chỉ có điều ta cũng muốn hỏi Phương sư huynh một chút.

Nếu tu vi của ngươi không bằng ta, định thế nào đây?

Trong lòng đã nghĩ, gã cũng chẳng cần luyện khí đan của đệ tử tạp dịch, chỉ cần Phương Nguyên dập đầu với mình mấy cái là được.

Mà Phương Nguyên cũng không trả lời theo ý của hắn, chỉ là sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, lạnh nhạt nói:

“Ta chỉ muốn nghiêm túc làm chút chuyện bản thân muốn nên không thích tranh chấp với ngươi. Cái gì cũng phải có mức độ, ngươi ức hiếp ta, ta đương nhiên sẽ không chịu được!

Chu Thanh Việt căn bản không thèm nghe lời Phương Nguyên nói, chỉ cười khẩy:

“Bớt nói nhảm đi.

Ta hỏi ngươi khi nào có thể đuổi kịp tu vi của ta?

Phương Nguyên bình tĩnh cười một tiếng, đột nhiên dang tay ra, không gian đang bằng lặng bỗng nổi lên một trận cuồng phong. Lá khô khắp mặt đất đều bị cuộn lên tạ thành lốc xoáy xung quanh hắn.

Sau đó Phương Nguyên nhìn Chu Thanh Việt cười một tiếng.

“Chính là bây giờ!

Vừa nói, hai tay vừa vung một cái, lá khô đầy trời tất cả đều “ào ào

bay thẳng đổ ập vào mặt Chu Thanh Việt...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️