Bạch phu nhân nghe xong cũng có chút kinh ngạc, lúc này mới đứng dậy dẫn Phương Nguyên đi tới sau tiểu lâu tinh xảo. Trong thanh trúc nước chảy thấp thoáng có một Thư Điện, bên ngoài nhìn như không lớn, cũng không đẹp đẽ quý giá, lại mang theo chút tinh xảo từ xa xưa. Hiện giờ đá trước điện đã cũ, cỏ dại mọc thành bụi, thoạt nhìn như đã lâu không ai tới dọn dẹp khiến đại điện này có chút hoang vu.
Bạch phu nhân áy náy nói:
- Phu quân ta có một câu cửa miệng, cỏ dại cũng là sinh linh, không dễ gì mọc ra từ trong kẽ đá, hắn kính nể cỏ dại không cam lòng với vận mệnh này, cho nên không cắt bỏ, lâu dần khiến nơi này trở nên hoang vu, tiên sinh đừng trách!
Phương Nguyên thở dài:
- Người ngay cả cỏ dại cũng kính trọng, sao có thể một lòng muốn huỷ diệt thế gian?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây