Xông tới sau điện thứ chín, Phương Nguyên nhìn lướt qua, lại phát hiện nơi này là một mảnh đất hoang sau Ma Cung.
Xung quanh vô cùng hoang vu, ngẩng đầu không thấy mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao, không thấy hoa cỏ cây cối, chỉ có một vài bức tượng đá màu đen. Bức tượng đá này điêu khắc thành dáng vẻ của từng vị tiên nhân trông tiên phong đạo cốt, đội mũ xưa, khoác áo choàng dài, hết lần này tới lần khác vẻ mặt bọn họ khác nhau, có kẻ cực kỳ tham lam, có kẻ cực kỳ phẫn nộ, có kẻ rất hung ác nham hiểm, vô cùng vặn vẹo, lúc này tất cả đều quỳ trên mặt đất, bảo vệ xung quanh một tấm bia lớn màu đen.
Tấm bia đá cao khoảng mười mấy trượng, lẳng lặng đứng ở trong màn sương dày đặc, giống như từ lòng đất chui ra ngoài, phía trên có phù văn đỏ như máu lúc nào cũng lóe ra ánh sáng đỏ, bên trong mỗi phù văn đều như có hàm ý vô tận, thứ hấp dẫn Phương Nguyên nhất là nội dung của những phù văn này. Hắn đều có thể nhận ra được hết, quan sát hình chữ tới ý nghĩa, chắc là chữ Triện cổ do lão Quy ở Nam Hải truyền cho mình trước kia.
Chỉ là lúc này hắn không thể cẩn thận quan sát, hắn cũng chỉ có thể liếc nhìn tấm bia đá, lại quan sát xung quanh.
Lúc này Bàn Sơn Hoang Viên đứng ở bên trái tấm bia đá, thiếu chủ yêu mạch của bảy mạch khác lại đi theo bên cạnh hắn. Jai vị sứ giả Hắc Ám cùng với một đám thuộc hạ lại đứng ở bên phải tấm bia đá. Bàn Sơn Hoang Viên nhìn bọn họ, vẻ mặt tức giận:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây