Sau khi đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì rời đi, Phương Nguyên nghỉ ngơi mấy ngày trong kiếm trủng, khôi phục lại nguyên khí.
Địa thế kiếm trủng đặc thù, có thể tránh gió chống lạnh, khiến cho nơi đây ấm áp hơn bên ngoài không ít, tuy nằm ở phía sau đạo tuyết tuyến thứ chín, nhiệt độ lại không khác đạo tuyến tuyến thứ bảy là mấy, ở lại trong kiếm trủng tự nhiên cũng sẽ thoải mái nhất, nhưng nếu Phương Nguyên đã muốn rèn luyện kiếm tâm, đương nhiên hắn sẽ không trốn ở chỗ này, mà chọn một nơi cách đó không xa, lấy tuyết làm vật liệu, dựng lên một tòa Kiếm Lư.
Hắn hỏi qua Kim Hàn Tuyết, biết được nha đầu này không nguyện cứ thế rời đi, liền cũng cho phép nàng ở lại trong kiếm trủng, còn bản thân thì lại cả ngày ngồi xếp bằng trong Kiếm Lư, đón lấy gió tuyết, rèn luyện kiếm ý, đồng thời có thể tĩnh tâm thôi diễn Kiếm Đạo.
Tuyết tuyến thứ chín rét lạnh căm căm, khiến người khó mà chịu nổi.
Dù là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa, trong tình huống không mang theo dị bảo hộ thể, sợ rằng cũng không cách nào ở lại quá lâu trong hoàn cảnh khốc hàn như vậy, nhưng Phương Nguyên lại vung ra hết thảy, cứ thế trực diện với rét lạnh. Chẳng qua cũng may, hắn có Vô Khuyết Kiếm Ý đại thành, có thể che chở bản thân, miễn cưỡng kháng cự đất trời rét lạnh, chỉ là, hoàn cảnh như vậy cũng khiến hắn nhất định phải thời thời khắc khắc duy trì kiếm ý, che chở tâm mạch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây