๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghiêm Hán Khanh không nhìn theo, ánh mắt vẫn đặt trên người Trần Đường, cười nói: “Hai mươi năm rồi sao? Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Bất giác ta và ngươi đều đã già. Trong thời Chân Vương, tu sĩ sống đến mấy ngàn năm, Phi Thăng cảnh còn có thể sống đến vạn năm. Còn ta và ngươi đã lên tới đỉnh cao nhân gian, lại chỉ sống được trăm năm, thật đáng tiếc.”
Trần Đường nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi, chậm rãi nói: “Ta sống được ngàn năm, khác với các hạ.”
Đồng tử Nghiêm Hán Khanh co lại.
Vừa rồi hắn đã thấy Trần Đường trẻ đến lạ, chỉ đoán là Trần Đường có thuật trú nhan, không ngờ lại có tuổi thọ ngàn năm!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây