๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trần Thực đáp lễ, chân thành nói: “Nếu không có ba vị cứu giúp, ta e cũng bị đao này khống chế, biến thành con rối của ma đao.”
“Đao này không phải ma đao, mà là vật tiên gia sử dụng, chẳng qua sát khí quá nặng, người bình thường khó khống chế.”
Hạ Công Cẩn cười nói: “Tiên nhân kia đã chết, được phong thần, đao này liền ở lại phàm gian. Vốn thờ phụng ở Nhị Vương miếu tại Ngọc Lũy sơn thuộc Hoa Hạ Thần Châu, trấn áp dưới chân tượng thần Nhị Lang. Đến triều Đại Minh thì đã rỉ sét. Sau đó phát hiện Tây Ngưu Tân Châu, vì nơi đây nhiều tà ma nên đao này bị người đánh cắp, mang đến Tây Ngưu Tân Châu. Tây Ngưu Tân Châu vốn đã có nhiều tà ma, đao này uống máu, liền thể hiện vẻ bất phàm, dù là tà ma gì cũng chỉ cần một đao, lập tức mất mạng.”
Dương Ứng bổ sung: “Bảo vật này thể hiện uy phong, từng uống không ít máu của Ma và Tai, tuy không ai hiểu phương pháp tế luyện nhưng uy lực quá mạnh, chỉ cần bị chém rách da là hóa thành huyết dịch, bị đao này hấp thu. Đao này mấy lần đổi chủ, chủ nhân đều chết dưới uy lực của nó, chưa một ai thực sự nắm giữ được nó. Sau khi Chân Vương bình định thiên hạ, do kiêng kỵ uy lực của đao này nên cất đi lại không dùng. Chỉ khi Tai biến Ách biến mới dùng đến nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây