๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Vu Khinh Dư nhìn về phía sườn đồi đất vàng, chỉ thấy Trần Thực tu luyện mệt mỏi, đang nằm trên hai chân của nữ tiên áo trắng, nữ tiên ngồi dưới tàng cây, ngoáy lỗ tai giúp hắn.
“Đúng là tuổi của nàng ấy lớn hơn một chút.” Trần Đường nói, “Nhưng cũng không lớn lắm. Có điều dung mạo quá xinh đẹp, ta lo lắng nàng ấy sẽ làm loạn đạo tâm của Tiểu Thập, khiến Tiểu Thập không có chí tiến thủ.”
Vu Khinh Dư nói: “Thiếp cảm thấy nàng ấy là một cô nương rất tốt, điềm tĩnh, e thẹn, không biết bị tên khốn kiếp nào đánh cho ngây ngây dại dại. Nếu có thể khôi phục trí nhớ, quả là lương phối.”
Trần Đường nói: “Nàng ấy luôn đi theo Tiểu Thập, còn hay chui vào chăn của Tiểu Thập, cứ thế không phải là cách. Hai người bọn họ, một người không hiểu chuyện nam nữ, một người mất trí nhớ, cứ mơ mơ màng màng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây