๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đúng vậy, trường sinh nào phải không phải là một loại chấp niệm? Dù là Tiên nhân cũng không thoát khỏi lẽ thường.
Ngư Tam Nhi quả thực kiến thức uyên bác, có nó kéo thuyền, dọc đường Trần Thực và Hắc Oa vừa mở mang tầm mắt, vừa trò chuyện với nó cho đỡ buồn.
Lúc này, xa xa bỗng nghe một giọng ngâm nga: “Một cần câu tận Ngũ Hồ thu, say tựa non khe mộng Cửu Châu. Cười trỏ phù vân khách qua lại, thuyền đầy trăng sáng chẳng cần thâu.”
Trần Thực và Hắc Oa căng thẳng hẳn lên, nhìn về phía đó: “Chẳng lẽ lại là Kiếp Hôi Tiên?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây