๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hậu Thổ nương nương nghiêm mặt nói: “Nhưng bệ hạ thì khác. Hồi nhỏ, ở Hoàng Dương thôn, thấy Triệu gia giết người, bệ hạ đã nổi giận, bất kể đối phương mạnh đến đâu, quyền thế lớn đến đâu, bệ hạ cũng liều mình diệt trừ. Bệ hạ vì bản thân bị cắt Thần Thai nên đồng cảm với những kẻ bị ức hiếp, quyết tâm diệt trừ mười ba thế gia, diệt trừ tai họa cho chúng sinh. Thiên Tôn dung túng Nguyên Trùng gây họa, bệ hạ cũng quyết tâm tiêu diệt. Bệ hạ hành động không giống Tiên nhân, mà giống một bậc hào hiệp.”
Trần Thực hỏi: “Hào hiệp là gì?”
Nương nương đáp: “Dùng võ lực chống lại điều cấm kỵ, không làm trái chính nghĩa, lời nói chắc chắn, hành động dứt khoát, đã hứa nhất định thực hiện, không màng sống chết, xả thân vì nghĩa, coi nhẹ sự sống, đó chính là hào hiệp.”
Trần Thực cười lớn, lắc đầu: “Mẹ nuôi, ta không có khí chất hào hiệp, người mới có. Người là Địa Mẫu, hưởng hương hỏa của thế nhân và Quỷ thần, quyền thế ngập trời, dù không đáp ứng những lời cầu nguyện của lê dân bách tính hay cô hồn dã quỷ cũng chẳng hề hấn gì. Thế nhưng, người lại ghi chép những lời cầu nguyện đó thành sổ sách, dốc hết sức mình để minh oan cho họ, trừng trị kẻ ác. Đó mới là khí chất hào hiệp!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây