๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Chủ nhân?”
Trong lòng Trần Thực giật thót: “Không phải nương nương nói Phù Tang thụ không có chủ nhân à... Phải rồi, nương nương đâu có nói Thiên Tằm không có chủ nhân.”
Hắn mặc kệ tất cả, một mình nâng phiến lá dâu lớn trăm mẫu, nhanh chóng bay về phía chiếc thuyền lá liễu của Hậu Thổ nương nương. “Ta bị người ta trộm mất rồi?”
Tiểu cô nương tóc trắng kia chớp mắt: “Vậy, ta có nên kêu la lên, tỏ vẻ kẻ làm nô tài này trung thành tận tâm với chủ nhân không? Chủ nhân mà biết ta kêu la, liệu có đối tốt với ta hơn không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây