Đầu tiên là mực nước vịnh Bích Thủy, không hiểu sao hạ xuống một nửa, sau đó đỉnh núi phụ cận cũng ít đi mấy ngọn, vốn một khối rừng cây rậm rạp trên núi, trong một đêm biến thành trụi lủi, tựa như là bị người nào đó đào cả rễ.
Có dân chúng mang việc lạ này bẩm báo quan phủ, quan phủ sau khi phái người tra xét, cũng chưa tra ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể đặt đó không hỏi tới.
Trong hồ thiên động phủ, Lý Mộ nằm ở trên mặt cỏ bên hồ, nhìn mấy căn nhà gỗ dựng bên hồ, gió nhẹ thổi từ mặt hồ đến, cả người đều lâm vào một loại cảnh giới kỳ ảo.
Tòa động phủ vốn tĩnh mịch này, đã bị hắn cùng nữ hoàng liên thủ tạo thành thế ngoại đào nguyên, về sau cũng không cần tìm chỗ khác nữa, ở nơi ngăn cách với đời này tĩnh tâm tu hành, tịch mịch thì rời khỏi động phủ, du lịch hồng trần thế tục, chẳng phải sung sướng sao?
Chu Vũ đứng ở bên hồ, gió khẽ mơn man sợi tóc trên trán nàng, nàng đưa tay vén vài lọn tóc bay rối, hỏi: “Trong nhà ngươi mới có mấy người, ở nơi này dựng nhiều phòng như vậy làm cái gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây